*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gần đây có cơ hội, trong tay Sứ Bộ còn trống mấy vị trí, nhưng quan viên Sứ Bộ phụ trách việc này lại là người lịch thiệp, nho nhã, không thích những thứ phù phiếm như bạc, chỉ thích các loại bảo vật.
Gia chủ nhà họ Phùng biết được quan viên này tham gia buổi đấu giá, không giành được châu Thủy Ngọc vừa ý bèn phái người đưa tin về, bảo trong nhà tìm ở Giang Nam xem.
Tin tức mới được đưa đến chưa được hai ngày, bên Nguyên Thái Vi đã truyền ra tin tức của châu Thủy Ngọc.
Nhà họ Phùng không thiếu lương thực và tiền, chỉ thiếu một cơ hội.
Bây giờ có cơ hội dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.
Thế nên họ ra giá cao, cũng rất vội vã.
“Phu nhân, đây là danh sách giấy tờ nhà họ đưa đến”.
Nguyên Thái V lấy một tờ giấy ra: “Người nhà họ Phùng nói, chỉ cần chúng ta đưa châu Thủy Ngọc cho nhà họ Phùng, họ sẽ lập tức đưa giấy tờ nhà để làm thế chấp”.
Trên tờ giấy liệt kê mấy căn nhà và hai cửa hàng ở vị trí khá tốt.
“Bây giờ biết vội rồi ư? Muộn rồi”.
Đường Tiểu Bắc nhìn danh sách, nhưng không nhận lấy: “Nói với nhà họ Phùng, ta chỉ cần lương thực, không có hứng thú với nhà chúng, bao giờ lương thực được đưa đến thì lúc đó mới đưa châu Thủy Ngọc cho họ”.
Đằng sau nhà họ Phùng cũng có một cửa hàng lương thực, trước đó lúc Đường Tiểu Bắc tìm họ thương lượng, không ít lần bị họ làm khó dễ.
“Vâng”, Nguyên Thái Vi cúi người đi ra ngoài.
Nhà họ Phùng nhận được câu trả lời của Nguyên Thái Vi thì vô cùng tức giận, nhưng lại chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể nhanh chóng chuẩn bị lương thực.
Cũng may nhà họ Phùng vốn dĩ làm kinh doanh lương thực, chỉ mất hai ngày mới miễn cưỡng gom đủ lương thực rồi đưa lên thuyền.
Đường Tiểu Bắc phái người đếm số lượng, lại kiểm tra xác nhận lương thực không có vấn đề mới đưa châu Thủy Ngọc cho nhà họ Phùng.
Nhà họ Phùng lập tức phái người đưa châu Thủy Ngọc đến kinh thành.
“Thái Vi, bảo người chuẩn bị vài thứ nến thơm tế lễ, đi ra ngoài thành với ta một chuyến”.
Đường Tiểu Bắc nhìn đoàn thuyền lái đi, thấp giọng nói.
Ở quận Ba Lăng mà gom nhiều lương thực như vậy, Đường Tiểu Bắc đã đủ biết cũng nên đi đến nơi tiếp theo.
Nhưng trước khi đi, Đường Tiểu Bắc còn một chuyện phải làm.
Ba dặm ngoại thành quận Ba Lăng có một sơn cốc nhỏ, là bãi tha ma.
Khi những gia đình giàu có trong thành lỡ tay đánh chết nô lệ của mình, họ đều sẽ đưa đến đây và chôn vào trong một cái hố cạn.
“Cô nương Lung Linh Các được chôn ở đây”.
Một người làm ruộng thấp bé chỉ vào một đống đất trong góc nói.
Tạp dịch cũng không thích bãi tha ma này, bình thường sau khi kéo nô lệ bị đánh chết đến ngoại thành thì sẽ đưa mấy văn tiền cho người làm ruộng ở gần đó để làm giúp.
Nông dân ngoài trồng trọt thì chuyên làm chuyện này.
“Ngươi chắc chắn chứ?”, Thái Nguyên Vi hỏi.
“Đương nhiên là chắc chắn, năm nay có hai cô nương ở Lung Linh Các, người trước đó là Xuân Thượng”, người nông dân nói: “Cô nương chắc là đã bị bóp cổ chết, trên cổ vẫn còn dấu tay, ta nói đúng không?”
“Được rồi, ngươi đi đi”.
Nguyên Thái Vi thấy người nông dân nói giống như những gì đã điều tra thì đưa cho ông ta vài văn tiền rồi bảo ông ta đi.
“Để tiền giấy lại, các ngươi cũng đi đi”.
Đường Tiểu Bắc nhận lấy giỏ nến thơm, xua tay nói.
Nguyên Thái Vi dẫn người của thương hội rời đi, nhưng A Lan lại ở lại.
Đường Tiểu Bắc lấy nến thơm từ trong giỏ ra, lấy lửa châm lên rồi đặt trên đống đất.
Đống đất rất nhỏ, cao chưa đến nửa mét, e là chưa đến ba năm sẽ bị nước mưa làm cho biến thành đất bằng.
Cũng có khả năng sẽ có người đào nơi này lên, sau đó lại chôn một người đáng thương khác vào.
Từ sau khi biết được tin cô nương này bị Chu Văn Viên bóp chết, Đường Tiểu Bắc cảm thấy khó chịu.
Có lẽ là vì cô ấy cũng từng sống ở thanh lâu, cũng có lẽ cô ấy lợi dụng cô nương này để đe dọa Chu Văn Viên.
Thế nên Đường Tiểu Bắc quyết định đến bái lễ cô nương này trước khi rời khỏi quận Ba Lăng.
Gần đây có cơ hội, trong tay Sứ Bộ còn trống mấy vị trí, nhưng quan viên Sứ Bộ phụ trách việc này lại là người lịch thiệp, nho nhã, không thích những thứ phù phiếm như bạc, chỉ thích các loại bảo vật.
Gia chủ nhà họ Phùng biết được quan viên này tham gia buổi đấu giá, không giành được châu Thủy Ngọc vừa ý bèn phái người đưa tin về, bảo trong nhà tìm ở Giang Nam xem.
Tin tức mới được đưa đến chưa được hai ngày, bên Nguyên Thái Vi đã truyền ra tin tức của châu Thủy Ngọc.
Nhà họ Phùng không thiếu lương thực và tiền, chỉ thiếu một cơ hội.
Bây giờ có cơ hội dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.
Thế nên họ ra giá cao, cũng rất vội vã.
“Phu nhân, đây là danh sách giấy tờ nhà họ đưa đến”.
Nguyên Thái V lấy một tờ giấy ra: “Người nhà họ Phùng nói, chỉ cần chúng ta đưa châu Thủy Ngọc cho nhà họ Phùng, họ sẽ lập tức đưa giấy tờ nhà để làm thế chấp”.
Trên tờ giấy liệt kê mấy căn nhà và hai cửa hàng ở vị trí khá tốt.
“Bây giờ biết vội rồi ư? Muộn rồi”.
Đường Tiểu Bắc nhìn danh sách, nhưng không nhận lấy: “Nói với nhà họ Phùng, ta chỉ cần lương thực, không có hứng thú với nhà chúng, bao giờ lương thực được đưa đến thì lúc đó mới đưa châu Thủy Ngọc cho họ”.
Đằng sau nhà họ Phùng cũng có một cửa hàng lương thực, trước đó lúc Đường Tiểu Bắc tìm họ thương lượng, không ít lần bị họ làm khó dễ.
“Vâng”, Nguyên Thái Vi cúi người đi ra ngoài.
Nhà họ Phùng nhận được câu trả lời của Nguyên Thái Vi thì vô cùng tức giận, nhưng lại chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể nhanh chóng chuẩn bị lương thực.
Cũng may nhà họ Phùng vốn dĩ làm kinh doanh lương thực, chỉ mất hai ngày mới miễn cưỡng gom đủ lương thực rồi đưa lên thuyền.
Đường Tiểu Bắc phái người đếm số lượng, lại kiểm tra xác nhận lương thực không có vấn đề mới đưa châu Thủy Ngọc cho nhà họ Phùng.
Nhà họ Phùng lập tức phái người đưa châu Thủy Ngọc đến kinh thành.
“Thái Vi, bảo người chuẩn bị vài thứ nến thơm tế lễ, đi ra ngoài thành với ta một chuyến”.
Đường Tiểu Bắc nhìn đoàn thuyền lái đi, thấp giọng nói.
Ở quận Ba Lăng mà gom nhiều lương thực như vậy, Đường Tiểu Bắc đã đủ biết cũng nên đi đến nơi tiếp theo.
Nhưng trước khi đi, Đường Tiểu Bắc còn một chuyện phải làm.
Ba dặm ngoại thành quận Ba Lăng có một sơn cốc nhỏ, là bãi tha ma.
Khi những gia đình giàu có trong thành lỡ tay đánh chết nô lệ của mình, họ đều sẽ đưa đến đây và chôn vào trong một cái hố cạn.
“Cô nương Lung Linh Các được chôn ở đây”.
Một người làm ruộng thấp bé chỉ vào một đống đất trong góc nói.
Tạp dịch cũng không thích bãi tha ma này, bình thường sau khi kéo nô lệ bị đánh chết đến ngoại thành thì sẽ đưa mấy văn tiền cho người làm ruộng ở gần đó để làm giúp.
Nông dân ngoài trồng trọt thì chuyên làm chuyện này.
“Ngươi chắc chắn chứ?”, Thái Nguyên Vi hỏi.
“Đương nhiên là chắc chắn, năm nay có hai cô nương ở Lung Linh Các, người trước đó là Xuân Thượng”, người nông dân nói: “Cô nương chắc là đã bị bóp cổ chết, trên cổ vẫn còn dấu tay, ta nói đúng không?”
“Được rồi, ngươi đi đi”.
Nguyên Thái Vi thấy người nông dân nói giống như những gì đã điều tra thì đưa cho ông ta vài văn tiền rồi bảo ông ta đi.
“Để tiền giấy lại, các ngươi cũng đi đi”.
Đường Tiểu Bắc nhận lấy giỏ nến thơm, xua tay nói.
Nguyên Thái Vi dẫn người của thương hội rời đi, nhưng A Lan lại ở lại.
Đường Tiểu Bắc lấy nến thơm từ trong giỏ ra, lấy lửa châm lên rồi đặt trên đống đất.
Đống đất rất nhỏ, cao chưa đến nửa mét, e là chưa đến ba năm sẽ bị nước mưa làm cho biến thành đất bằng.
Cũng có khả năng sẽ có người đào nơi này lên, sau đó lại chôn một người đáng thương khác vào.
Từ sau khi biết được tin cô nương này bị Chu Văn Viên bóp chết, Đường Tiểu Bắc cảm thấy khó chịu.
Có lẽ là vì cô ấy cũng từng sống ở thanh lâu, cũng có lẽ cô ấy lợi dụng cô nương này để đe dọa Chu Văn Viên.
Thế nên Đường Tiểu Bắc quyết định đến bái lễ cô nương này trước khi rời khỏi quận Ba Lăng.