Sau khi chiến dịch kênh Hoàng Đồng kết thúc, Kim Phi ý thức được trước kia bản thân quá liều lĩnh, phía mình vẫn chưa vững chắc đã muốn tự ý công kích đất Tân và đất Tấn, không có chút năng lực chống rủi ro, xảy ra chuyện gì sẽ lập tức sụp đổ.
Bây giờ kho lương thực các nơi ở Giang Nam cơ bản đều đã bị tiêu cục Trấn Viễn chiếm giữ, những gì nên cướp cũng đã cướp xong, vì vậy Kim Phi chuẩn bị chuyển trọng †âm phát triển từ bên ngoài, đợi đến khi Xuyên Thục phát triển, thực sự có chỗ đứng vững chắc rồi lại đối phó với Tứ hoàng tử và Tấn vương trốn thoát.
Nhưng ai ngờ rằng, y còn chưa ra tay, Tấn vương lại chạy ra ngoài làm càn.
“Tiên sinh, Tấn vương đã chạy mất tăm rồi, Thiết Ngưu, Tiểu Ngọc và Hàn đại ca đã dùng tất cả các cách nhưng vẫn không tìm được tung tích của ông ta, ngược lại, thỉnh thoảng sẽ có nhóm lính nhỏ quấy rối đoàn xe vận chuyển vật tư đến thành Vị Châu!”
Thiết Chùy trả lời.
“Xem ra Tấn vương muốn đánh du kích với chúng ta!” Kim Phi bất đắc dĩ nói.
“Tiên sinh đánh du kích là gì?” Thiết Chùy hỏi.
“Chính là núp trong bóng tối, phát động người dân địa phương chủ động đối chọi.” Kim Phi nói.
“Trần Chinh giết cha đoạt quyền vị, bị thiên hạ khinh thường, hắn chỉ có dùng cách uy hiếp dụ dỗ để điều khiển người khác, đừng nghĩ đến việc phát động người dân.”
Thiết Chùy nói: “Nhưng Trần Vĩnh Trạch thì lại khác, có không ít người đất Tấn trung thành nguyện chết, sẵn sàng liều mình chiến đấu vì ông ta, nếu ông ta muốn phát động người dân gây khó dễ cho chúng, như vậy quả thực rất phiền phức.”
“Cũng chỉ là phiền phức mà thôi.” Kim Phi nói: “Mọi mưu kế trên đời đều không địch được bốn chữ đường đường chính chính.”
Tấn vương chỉ đối tốt với một số người ở đất Tấn, chứ không phải đối tốt với tất cả mọi người.
Nói trắng ra đó là, chèn ép một số người, lấy lòng một số người, người được lợi sẵn lòng bán mạng cho Tấn vương, nhưng có càng nhiều người bị chèn ép.
Mà kế sách đánh thổ hào chia ruộng đất của Kim Phi lại hướng vào tất cả người dân, Kim Phi tin rằng, chỉ cần chỉ cần truyền chiến lược này đến đất Tấn, những người dân bị 'Tấn vương nhằm vào tự nhiên sẽ vứt bỏ Tấn vương.
Lực lượng quần chúng nhân dân là vô hạn, đến khi cả đất Tấn đều là cơ sở ngầm của Kim Phi, lúc đó người dân đất Tấn tự nhiên sẽ giúp Kim Phi tìm ra kẻ địch.
Nhưng khoảng cách giữa đất Tấn và Thục Xuyên quá xa, ở giữa còn có đất Tần, Kim Phi vẫn chưa hoàn toàn khống chế được đất Tân chứ đừng nói đến đất Tấn.
Tấn vương không dám liều mạng đến Xuyên Thục tìm Kim Phi, ông ta chỉ lệnh cho thủ hạ thỉnh thoảng đánh úp đoàn xe vận chuyển vật tư đến thành Vị Châu.
Dù mỗi lần đánh úp đều bị tiêu cục Trấn Viễn đánh bại, nhưng cóc ghẻ bò dưới chân thật kinh tởm.
Ngoài cái này ra, thỉnh thoảng còn phái sát thủ đến áp sát quan viên cấp cao của Xuyên Thục, chẳng hạn như trưởng xưởng của các nhà xưởng hoặc là trưởng làng.
Mức độ an ninh của trưởng xưởng và trưởng làng không thể nào cao như Kim Phi, hơn nữa họ cũng không thể cứ núp trong làng không đi ra ngoài đúng chứ?
Chỉ cần ra cửa, có thể sẽ bị tổ chức ám sát tìm được cơ hội để ám sát.
Đặc biệt là những trưởng xưởng ở ngoài làng, càng đáng thương hơn.
Ví dụ như anh trai của Quan Hạ Nhi Quan Trụ Tử, không chỉ là tổng trưởng xưởng của xưởng muối, quyền cao chức trọng, hơn nữa còn là anh vợ của Kim Phi, vì vậy đã trở thành mục tiêu tổ chức ám sát thường nhắm đến.
Chỉ riêng từ mùa thu năm ngoái đến mùa hè năm nay, Quan Trụ Tử đã gặp ít nhất bảy lần ám sát.
Trong đó có một lần vai của Quan Trụ tử đã bị thương.
Nếu không phải Quan Hạ Nhi lén tìm Trương Lương và yêu cầu một đội nhân viên hộ tống làm đội cận vệ cho Quan Trụ Tử thì không biết Quan Trụ Tử đã chết bao nhiêu lần rồi.
Bây giờ kho lương thực các nơi ở Giang Nam cơ bản đều đã bị tiêu cục Trấn Viễn chiếm giữ, những gì nên cướp cũng đã cướp xong, vì vậy Kim Phi chuẩn bị chuyển trọng †âm phát triển từ bên ngoài, đợi đến khi Xuyên Thục phát triển, thực sự có chỗ đứng vững chắc rồi lại đối phó với Tứ hoàng tử và Tấn vương trốn thoát.
Nhưng ai ngờ rằng, y còn chưa ra tay, Tấn vương lại chạy ra ngoài làm càn.
“Tiên sinh, Tấn vương đã chạy mất tăm rồi, Thiết Ngưu, Tiểu Ngọc và Hàn đại ca đã dùng tất cả các cách nhưng vẫn không tìm được tung tích của ông ta, ngược lại, thỉnh thoảng sẽ có nhóm lính nhỏ quấy rối đoàn xe vận chuyển vật tư đến thành Vị Châu!”
Thiết Chùy trả lời.
“Xem ra Tấn vương muốn đánh du kích với chúng ta!” Kim Phi bất đắc dĩ nói.
“Tiên sinh đánh du kích là gì?” Thiết Chùy hỏi.
“Chính là núp trong bóng tối, phát động người dân địa phương chủ động đối chọi.” Kim Phi nói.
“Trần Chinh giết cha đoạt quyền vị, bị thiên hạ khinh thường, hắn chỉ có dùng cách uy hiếp dụ dỗ để điều khiển người khác, đừng nghĩ đến việc phát động người dân.”
Thiết Chùy nói: “Nhưng Trần Vĩnh Trạch thì lại khác, có không ít người đất Tấn trung thành nguyện chết, sẵn sàng liều mình chiến đấu vì ông ta, nếu ông ta muốn phát động người dân gây khó dễ cho chúng, như vậy quả thực rất phiền phức.”
“Cũng chỉ là phiền phức mà thôi.” Kim Phi nói: “Mọi mưu kế trên đời đều không địch được bốn chữ đường đường chính chính.”
Tấn vương chỉ đối tốt với một số người ở đất Tấn, chứ không phải đối tốt với tất cả mọi người.
Nói trắng ra đó là, chèn ép một số người, lấy lòng một số người, người được lợi sẵn lòng bán mạng cho Tấn vương, nhưng có càng nhiều người bị chèn ép.
Mà kế sách đánh thổ hào chia ruộng đất của Kim Phi lại hướng vào tất cả người dân, Kim Phi tin rằng, chỉ cần chỉ cần truyền chiến lược này đến đất Tấn, những người dân bị 'Tấn vương nhằm vào tự nhiên sẽ vứt bỏ Tấn vương.
Lực lượng quần chúng nhân dân là vô hạn, đến khi cả đất Tấn đều là cơ sở ngầm của Kim Phi, lúc đó người dân đất Tấn tự nhiên sẽ giúp Kim Phi tìm ra kẻ địch.
Nhưng khoảng cách giữa đất Tấn và Thục Xuyên quá xa, ở giữa còn có đất Tần, Kim Phi vẫn chưa hoàn toàn khống chế được đất Tân chứ đừng nói đến đất Tấn.
Tấn vương không dám liều mạng đến Xuyên Thục tìm Kim Phi, ông ta chỉ lệnh cho thủ hạ thỉnh thoảng đánh úp đoàn xe vận chuyển vật tư đến thành Vị Châu.
Dù mỗi lần đánh úp đều bị tiêu cục Trấn Viễn đánh bại, nhưng cóc ghẻ bò dưới chân thật kinh tởm.
Ngoài cái này ra, thỉnh thoảng còn phái sát thủ đến áp sát quan viên cấp cao của Xuyên Thục, chẳng hạn như trưởng xưởng của các nhà xưởng hoặc là trưởng làng.
Mức độ an ninh của trưởng xưởng và trưởng làng không thể nào cao như Kim Phi, hơn nữa họ cũng không thể cứ núp trong làng không đi ra ngoài đúng chứ?
Chỉ cần ra cửa, có thể sẽ bị tổ chức ám sát tìm được cơ hội để ám sát.
Đặc biệt là những trưởng xưởng ở ngoài làng, càng đáng thương hơn.
Ví dụ như anh trai của Quan Hạ Nhi Quan Trụ Tử, không chỉ là tổng trưởng xưởng của xưởng muối, quyền cao chức trọng, hơn nữa còn là anh vợ của Kim Phi, vì vậy đã trở thành mục tiêu tổ chức ám sát thường nhắm đến.
Chỉ riêng từ mùa thu năm ngoái đến mùa hè năm nay, Quan Trụ Tử đã gặp ít nhất bảy lần ám sát.
Trong đó có một lần vai của Quan Trụ tử đã bị thương.
Nếu không phải Quan Hạ Nhi lén tìm Trương Lương và yêu cầu một đội nhân viên hộ tống làm đội cận vệ cho Quan Trụ Tử thì không biết Quan Trụ Tử đã chết bao nhiêu lần rồi.