Đêm đó, tất cả mọi thứ đều giống như mọi hôm. Binh lính Thổ Phiên xua đuổi bách tính đối lửa.
Sau khi bách tính rời đi, Kim Phi phái nhân viên hộ tống tới dập tắt đống lửa.
Lúc ky binh Thổ Phiên đuổi theo, người tắt lửa đã sớm chạy trốn rồi.
Một đêm không biết đã lặp lại chuyện này bao nhiêu lần, bất kể là nhân viên hộ tống phụ trách tập kích hay là binh lính Thổ Phiên gác đêm, tất cả đều mệt mỏi.
Thậm chí ngay cả Đan Châu và Vu Triết cũng cảm thấy Kim Phi đã kiệt quệ hoàn toàn mà dần dần buông lỏng cảnh giác.
Nhưng nửa đêm hôm đó, Đan Châu đột nhiên bị tiếng trống đánh thức.
Gã lao ra ngoài doanh trại, phát hiện toàn bộ doanh trại đều phát ra ánh lửa, tiếng gào thét nổi lên khắp nơi.
“Có chuyện gì vậy?” Đan Châu hô to với cận vệ.
“Bẩm tướng quân, tù binh bạo loạn, đã đoạt lấy trại ngựa rồi!” Cận vệ cuống cuồng đáp.
“Cái gì?” Vẻ mặt Đan Châu thay đổi kịch liệt.
Gã dám dẫn theo hai chục ngàn người để tấn công Tây Xuyên, trong đó ky binh là nguồn sức mạnh lớn nhất.
Mà nguồn sức mạnh lớn nhất của ky binh chính là ngựa chiến.
Dù là ky binh hay ngựa chiến cũng cần phải được nghỉ ngơi.
Vậy nên ban đêm, nếu như không có tình huống đột ngột, ngoài đội ky binh gác đêm khẩn cấp ra, những ngựa chiến khác cũng sẽ được đưa tới trại ngựa phía bắc, giao cho người chăm ngựa để chăm sóc.
“Tình huống bây giờ thế nào rồi?” Đan Châu nhanh chóng hỏi.
“Trại ngựa... mất rồi!” Vẻ mặt cận vệ đau khổ, nói. “Tại sao lại mất?” Đan Châu hỏi.
“Trại ngựa chỉ có mấy chục huynh đệ trực đêm, tù binh phản động quá nhiều, chúng ta hoàn toàn không thể nào ngăn được!” Cận vệ nói: “Bọn tù binh đoạt trại ngựa, cướp đi ngựa chiến, còn phóng hỏa khắp nơi, bãi rơm rạ cũng bị đốt rồi!”
Đan Châu nghe vậy, suýt chút nữa ngã phịch xuống đất.
Ky binh không có ngựa chiến thì có khác gì cọp mất nanh vuốt đâu chứ?
“Mau phái người đuổi theo đi!" Đan Châu căng thẳng tới mức đổ mồ hôi hột.
“Tù binh thật sự quá nhiều, sau khi lao ra đại doanh đều chạy về bốn phía, trời lại quá tối nên không đuổi kịp...”
“Phế vật, tất cả đều là phế vật!” Đan Châu tức đến nỗi giậm chân chửi bới: “Người trong trại tù binh làm ăn kiểu gì không biết? Ngày nào cũng ra vẻ oai phong trước mặt phụ nữ, còn cả Tuka nữa, làm thì chẳng bằng ai nhưng phá thì không ai bằng, chém hắn đi cho tai”
Ai cũng có thể nhìn ra, tù binh đột nhiên bạo loạn, nhất định là có người bày mưu.
Tuka phụ trách trại tù binh gánh không hết trách nhiệm.
Tuka là đường đệ của Đan Châu, trước đây lúc Đan Châu tức giận đã từng nói muốn giết chết Tuka, nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.
Ai mà biết lần này là thật hay giả.
Lỡ như chém chết người ta rồi, Đan Châu đột nhiên hối hận, lại chém mình thì chẳng phải là oan uổng lắm sao?
Cận vệ đứng yên tại chỗ, không nói không rằng.
“Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Chém chết Tuka choỊ”
ta Đan Châu ném bội đao của mình cho cận vệ. Cận vệ nheo mắt, nhận lấy bội đao rồi xoay người rời đi. Hắn biết lần này Đan Châu đã thật sự tức giận rồi.
“A thúc, mong ngài tha thứ cho ta, lần này Tuka đã gây tai họa quá lớn rồi!”
Sau khi cận vệ rời đi, Đan Châu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói.
Cha gã chết sớm, gần như có thể nói gã được thúc thúc một tay nuôi lớn, gã có thể có thành tựu như ngày hôm nay, không thể nào không liên quan gì tới thúc thúc được.
Mà Tuka lại là cốt nhục duy nhất của thúc thúc, trước khi lâm chung, thúc thúc còn dặn dò gã nhất định phải chăm sóc cho Tuka thật tốt.
Đan Châu đã đồng ý.
Mấy năm này, gã luôn dẫn theo Tuka ở bên cạnh mình, có chuyện gì tốt thì đều nghĩ tới đệ đệ này trước.
Dưới sự che chở của Đan Châu, Tuka càng ngày càng kiêu ngạo.
Trước đó, Đan Châu còn cần tù binh để công thành, Tuka vẫn còn rất kiêng nể, không dám đối xử quá tàn bạo với tù binh.
Sau khi bách tính rời đi, Kim Phi phái nhân viên hộ tống tới dập tắt đống lửa.
Lúc ky binh Thổ Phiên đuổi theo, người tắt lửa đã sớm chạy trốn rồi.
Một đêm không biết đã lặp lại chuyện này bao nhiêu lần, bất kể là nhân viên hộ tống phụ trách tập kích hay là binh lính Thổ Phiên gác đêm, tất cả đều mệt mỏi.
Thậm chí ngay cả Đan Châu và Vu Triết cũng cảm thấy Kim Phi đã kiệt quệ hoàn toàn mà dần dần buông lỏng cảnh giác.
Nhưng nửa đêm hôm đó, Đan Châu đột nhiên bị tiếng trống đánh thức.
Gã lao ra ngoài doanh trại, phát hiện toàn bộ doanh trại đều phát ra ánh lửa, tiếng gào thét nổi lên khắp nơi.
“Có chuyện gì vậy?” Đan Châu hô to với cận vệ.
“Bẩm tướng quân, tù binh bạo loạn, đã đoạt lấy trại ngựa rồi!” Cận vệ cuống cuồng đáp.
“Cái gì?” Vẻ mặt Đan Châu thay đổi kịch liệt.
Gã dám dẫn theo hai chục ngàn người để tấn công Tây Xuyên, trong đó ky binh là nguồn sức mạnh lớn nhất.
Mà nguồn sức mạnh lớn nhất của ky binh chính là ngựa chiến.
Dù là ky binh hay ngựa chiến cũng cần phải được nghỉ ngơi.
Vậy nên ban đêm, nếu như không có tình huống đột ngột, ngoài đội ky binh gác đêm khẩn cấp ra, những ngựa chiến khác cũng sẽ được đưa tới trại ngựa phía bắc, giao cho người chăm ngựa để chăm sóc.
“Tình huống bây giờ thế nào rồi?” Đan Châu nhanh chóng hỏi.
“Trại ngựa... mất rồi!” Vẻ mặt cận vệ đau khổ, nói. “Tại sao lại mất?” Đan Châu hỏi.
“Trại ngựa chỉ có mấy chục huynh đệ trực đêm, tù binh phản động quá nhiều, chúng ta hoàn toàn không thể nào ngăn được!” Cận vệ nói: “Bọn tù binh đoạt trại ngựa, cướp đi ngựa chiến, còn phóng hỏa khắp nơi, bãi rơm rạ cũng bị đốt rồi!”
Đan Châu nghe vậy, suýt chút nữa ngã phịch xuống đất.
Ky binh không có ngựa chiến thì có khác gì cọp mất nanh vuốt đâu chứ?
“Mau phái người đuổi theo đi!" Đan Châu căng thẳng tới mức đổ mồ hôi hột.
“Tù binh thật sự quá nhiều, sau khi lao ra đại doanh đều chạy về bốn phía, trời lại quá tối nên không đuổi kịp...”
“Phế vật, tất cả đều là phế vật!” Đan Châu tức đến nỗi giậm chân chửi bới: “Người trong trại tù binh làm ăn kiểu gì không biết? Ngày nào cũng ra vẻ oai phong trước mặt phụ nữ, còn cả Tuka nữa, làm thì chẳng bằng ai nhưng phá thì không ai bằng, chém hắn đi cho tai”
Ai cũng có thể nhìn ra, tù binh đột nhiên bạo loạn, nhất định là có người bày mưu.
Tuka phụ trách trại tù binh gánh không hết trách nhiệm.
Tuka là đường đệ của Đan Châu, trước đây lúc Đan Châu tức giận đã từng nói muốn giết chết Tuka, nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.
Ai mà biết lần này là thật hay giả.
Lỡ như chém chết người ta rồi, Đan Châu đột nhiên hối hận, lại chém mình thì chẳng phải là oan uổng lắm sao?
Cận vệ đứng yên tại chỗ, không nói không rằng.
“Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Chém chết Tuka choỊ”
ta Đan Châu ném bội đao của mình cho cận vệ. Cận vệ nheo mắt, nhận lấy bội đao rồi xoay người rời đi. Hắn biết lần này Đan Châu đã thật sự tức giận rồi.
“A thúc, mong ngài tha thứ cho ta, lần này Tuka đã gây tai họa quá lớn rồi!”
Sau khi cận vệ rời đi, Đan Châu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói.
Cha gã chết sớm, gần như có thể nói gã được thúc thúc một tay nuôi lớn, gã có thể có thành tựu như ngày hôm nay, không thể nào không liên quan gì tới thúc thúc được.
Mà Tuka lại là cốt nhục duy nhất của thúc thúc, trước khi lâm chung, thúc thúc còn dặn dò gã nhất định phải chăm sóc cho Tuka thật tốt.
Đan Châu đã đồng ý.
Mấy năm này, gã luôn dẫn theo Tuka ở bên cạnh mình, có chuyện gì tốt thì đều nghĩ tới đệ đệ này trước.
Dưới sự che chở của Đan Châu, Tuka càng ngày càng kiêu ngạo.
Trước đó, Đan Châu còn cần tù binh để công thành, Tuka vẫn còn rất kiêng nể, không dám đối xử quá tàn bạo với tù binh.