Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho nên y rất rõ bản thân có thể có thành tựu như hôm nay, toàn là nhờ vào Kim Phi, thấy Kim Phi, thái độ cũng cực kì khiêm tốn.

“Kim tiên sinh, ngài có gì chỉ bảo, cứ phái người tới nói một tiếng là được, chỗ nào trong xưởng cũng có mạt cưa, sẽ làm hỏng đồ của ngài.”

“Đi qua đây, nghĩ lâu rồi chưa tới, nên vào xem thử.”

Kim Phi đáp một tiếng, sau đó lại hỏi chuyện câu việc một chút, rồi mới hỏi: “Mấy tháng trước ta có gửi mấy bản vẽ tới, bảo các người làm mấy cái cung gỗ búa gỗ, các ngươi làm xong chưa?”

“Làm xong rồi, đã gửi tới xưởng luyện sắt, giao cho Lưu tiên sinh ròi.” Trưởng xưởng đồ gỗ căng thẳng hỏi: “Tiên sinh ngài chưa nhìn thấy ạ?”

Kim Phi không quen thuộc với nghề mộc lắm, từ khi xưởng đồ gỗ thành lập tới nay, số lần Kim Phi tới chỉ đếm trên đầu ngón tay, bình thường cần công cụ bằng gỗ gì, đều vẽ bản vẽ xong rồi cho người đưa tới, đợi sau khi xưởng đồ gỗ làm xong, sẽ phái người đưa tới xưởng luyện sắt, giao cho Lưu Bất Quần hoặc Vạn Hạc Minh.

Bây giờ Kim Phi tự mình tới hỏi, ý nghĩ đầu tiên của trưởng xưởng đồ gỗ là mất đồ rồi, mồ hôi lạnh lập tức nhỏ xuống.

Mỗi bước vẽ và đồ làm ra của Kim Phi đều rất quý giá, nếu mất thì tội sẽ rất lớn.

“Đưa qua lúc nào?” Kim Phi hỏi.

“Chắc khoảng hai tháng trước/” Trưởng xưởng đồ gỗ suy nghĩ rồi nói: “Lúc đó Quảng Nguyên và Miên Châu lại mở hai xưởng dệt, Đường trưởng xưởng cần dùng guồng quay tơ gấp, lúc tiên sinh bảo Lưu tiên sinh tới đưa bản vế, lại nói là không cần dùng gấp, nên chúng ta đợi sau khi một đám guồng quay tơ làm xong, mới làm cho tiên sinh.”

“Hai tháng trước...” Kim Phi suy nghĩ, lúc đó chắc mình đang ở Đông Hải, đoán là sau khi đồ đưa tới xưởng luyện sắt, Lưu Bất Quần và Vạn Hạc Minh cũng quên rồi.

Thế là Kim Phi gật đầu với trưởng xưởng đồ gỗ: “Chắc trong kho của xưởng luyện sắt, ta về hỏi Lưu tiên sinh là được.”

“Vâng” Trưởng xưởng đồ gỗ nghe Kim Phi nói thế, thở phào nhẹ nhõm: “Tiên sinh nếu còn cần gì, cứ bảo Lưu tiên sinh đưa bản vẽ đến, chúng ta sẽ tăng ca làm cho tiên sinh.”

“Được, Kim Phi gật đầu, lại đi cùng với trưởng xưởng dạo quanh xưởng đồ gỗ một vòng, đợi tới lúc sắp ăn cơm trưa mới về.

Ăn cơm trưa xong, Kim Phi tới xưởng luyện sắt, vừa liếc đã thấy Vạn Hạc Minh và Lưu Bất Quần đang mày mò một chiếc xe đạp, tới cả Kim Phi vào mà cũng không phát hiện ra, mãi tới khi Vạn Vũ Hồng chào hỏi với Kim Phi, hai người mới ngẩng đầu.

“Các người lại làm gì đấy, mê mẩn như vậy?” Kim Phi tò mò đi tới. “Tiên sinh tới đúng lúc quá, xem xem cái bánh xích này con làm thế nào?” Vạn Hạc Minh đứng dậy, mặt đầy hưng phấn chỉ vào bánh sau của xe đạp.

Kim Phi cúi đầu nhìn, bánh sau của xe đẹp có thêm một cái bánh xích, có hai bánh răng một to một nhỏ.

“Tiên sinh, người xem, lúc đi đường bình thường dùng cái bánh xích này, đợi tới khi leo dốc, dùng chân đạp ở đó, là có thể đổi thành bánh xích nhỏ, như vậy mặc dù tốc độ chậm hơn một chút, nhưng tiết kiệm nhiều sức hơn!”

Vạn Hạc Minh nâng cái giá của xe đạp lên, sau đó nhảy lên đạp xe cho Kim Phi thấy: “Đợi sau khi lên dốc mà muốn tăng tốc, lại đạp bánh xích về là được!”

“Không tệ, không tệ!”

Kim Phi vốn muốn xoa đầu Vạn Hạc Minh, nhưng nhớ ra lần trước y từng kháng nghị, nên đưa tay vỗ vai cậu bé: “Cải tiến này của con không tệ, các con bớt thì giờ đi kiểm tra độ bền xem, nếu đạp mấy trăm dặm mà không có vấn đề, là có thể xem xét sản xuất nhiều rồi.”

Bánh xích mà Vạn Hạc Minh cải tiến, thật ra cũng giống với hộp số của xe đạp đời trước.

Thật ra hộp số là một công nghệ rất tinh vi, làm không tốt thì rất dễ xảy ra vấn đề, cho dù ở đời trước của Kim Phi, đa phần xe đạp không chuyên đều không có công năng này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK