“Đại... Đại đội trưởng... Bao thuốc nổ của chúng ta, uy lực †o thế à?”
Một nhân viên hộ tống nhỏ giọng hỏi.
Tạ Lăng Phong và Hà Đỉnh Lương không biết điểm đen là gì, nhưng nhân viên hộ tống đều có thể đoán ra, đó là bao thuốc nổ.
Nhưng bọn họ đã từng tiếp xúc với bao thuốc nổ, bao thuốc nổ của trước kia, hoàn toàn không có uy lực lớn như vậy.
Chẳng lẽ xưởng thuốc nổ lại làm ra được một loại thuốc nổ mới rồi?
“Về rồi nói, bây giờ không phải lúc giải thích với các ngươi!" Đại đội trưởng đáp.
Các nhân viên hộ tống còn lại ở xung quanh đó, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Bao thuốc nổ bình thường chắc chắn không có uy lực như vậy, nhưng bọn họ nhớ ra một chiêu mà Kim Phi từng dùng ở chiến trường Hi Châu.
Lần đó vì để tạo thanh thế cho Lý Địch, khiến Lý Lăng Duệ kinh sợ, Kim Phi đã cho người chỗ một lượng thuốc nổ lớn ở trên núi trước, sau đó dùng đại bác bắn vào ngọn núi kia.
Thật ra đạn pháo không nổ được, nhưng nhân viên hộ tống châm lửa vào thuốc nổ đã chôn trước, nên khiến cả ngọn núi nổ tung.
Lúc đó Lý Lăng Duệ cũng bị kiềm chế, không dám làm khó Lý Địch một mình đi tới doanh trại Đảng Hạng để đàm phán.
Không cần hỏi, lần này Trương Lương chắc chắn cũng dùng chiêu tương tự.
Nhân viên hộ tống bị thiệt hại nặng nề ở kênh Hoàng Đồng, lần này tới Giang Nam, Trương Lương lại điều một vài nhân viên hộ tống ở các nơi khác tới bổ sung vào.
Nhân viên hộ tống hỏi chuyện chính là người mới được bổ sung, không biết trận chiến đó ở Hi Châu, còn cho rằng Kim Phi lại làm ra một bao thuốc nổ mới.
Trước phương trận, nhân viên hộ tống gọi hàng lại giơ loa sắt, hét về phía kho lương thực nói: “Ông đây cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, bây giờ lập tức ra đầu hàng, nếu không ông đây sẽ nổ nát các ngươi!”
Tai nghe là giả mắt thấy mới thật, mặc dù thế gia vọng tộc đều từng nghe nói tiêu cục Trấn Viễn có thê đánh nhau, nhưng đa phần chưa có nhận thức trực quan.
Nhân viên hộ tống đóng giả thổ phỉ, ngoài để tìm cớ cướp lương, còn một mục đích khác là thông qua lần 'diễn tập trấn áp thổ phử này, thể hiện võ lực của tiêu cục Trấn Viễn với thế gia vọng tộc của Giang Nam, khiến Giang Nam khiếp sợ.
Trương Lương cho người chôn thuốc nổ trên núi trước, cũng là vì nguyên nhân này.
Từ sớm anh ta đã biết Tạ Lăng Phong và Hà Đỉnh Lương đang nhìn lén, thật ra không chỉ hai bọn họ, mấy đỉnh núi xung quanh hầu như đều có nhìn đang quan sát trận đấu.
Có người dân hóng hớt, cũng có mật thám do thế gia vọng tộc quần huyện xung quanh phái tới.
Trương Lương tin, sau khi trải qua cuộc diễn luyện lần này, cho dù là người dân hay thế gia vọng tộc, đều sẽ có nhận thức càng sâu sắc với sức chiến đấu của tiêu cục Trấn Viễn, sau này mà còn có tâm tư gì, cũng phải cân nhắc thật kĩ.
Cảnh “thổ phử này diễn tới đây đã kết thúc rồi, dưới sự dẫn dắt của thủ lĩnh, giơ cờ trắng đi ra khỏi kho lương thực.
“Các vị anh hùng tha chết, chúng ta phục rồi, chúng ta đầu hàng!”
Nhân viên hộ tống gọi hàng nhịn cười, xua tay với phía sau.
Nhân viên hộ tống đã đợi suốt từ sớm lập tức xông lên, một đội người trói gô 'thổ phỉ vào, một đội khác thì xông vào kho lương thực.
Trên đỉnh núi, Tạ Lăng Phong phát hiện nhân viên hộ tống chiếm lĩnh kho lương thực, cũng ép mình phải bình tĩnh lại, dẫn người vội vàng xuống núi.
Hà Đỉnh Lương thấy vậy, cũng vội đi theo. Hai người chặn Trương Lương trước cửa kho lương thực.
“Trương đại soái, tiêu cục Trấn Viễn quả nhiên là tiếng đồn không ngoa, xuất sắc vô song!”
Tạ Lăng Phong nịnh nọt trước, sau đó nói: “Đa tạ Trương đại soái ra tay, bây giờ thổ phỉ đã bị đánh lùi, không làm phiền đại soái nữa, chúng ta sẽ cho người tiếp nhận kho lương thực!”
“Tạ công tử, các người muốn tiếp nhận kho lương thực, đoán chừng phải một thời gian nữa!”
Trương Lương nói: “Đợi chúng ta vận chuyển chiến lợi phẩm đi, rồi các người hãy tới.”
“Chiến lợi phẩm?”
Tạ Lăng Phong ngơ ngác: “Chiến lợi phẩm gì?”
“Lương thực trong kho lương thực đó/ Trương Lương nói: “Bọn ta không ngại đường xe tới diệt thổ phi, đánh cho thổ phỉ chạy mất, tất nhiên lương thực là chiến lợi phẩm của bọn ta rồi”
Một nhân viên hộ tống nhỏ giọng hỏi.
Tạ Lăng Phong và Hà Đỉnh Lương không biết điểm đen là gì, nhưng nhân viên hộ tống đều có thể đoán ra, đó là bao thuốc nổ.
Nhưng bọn họ đã từng tiếp xúc với bao thuốc nổ, bao thuốc nổ của trước kia, hoàn toàn không có uy lực lớn như vậy.
Chẳng lẽ xưởng thuốc nổ lại làm ra được một loại thuốc nổ mới rồi?
“Về rồi nói, bây giờ không phải lúc giải thích với các ngươi!" Đại đội trưởng đáp.
Các nhân viên hộ tống còn lại ở xung quanh đó, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Bao thuốc nổ bình thường chắc chắn không có uy lực như vậy, nhưng bọn họ nhớ ra một chiêu mà Kim Phi từng dùng ở chiến trường Hi Châu.
Lần đó vì để tạo thanh thế cho Lý Địch, khiến Lý Lăng Duệ kinh sợ, Kim Phi đã cho người chỗ một lượng thuốc nổ lớn ở trên núi trước, sau đó dùng đại bác bắn vào ngọn núi kia.
Thật ra đạn pháo không nổ được, nhưng nhân viên hộ tống châm lửa vào thuốc nổ đã chôn trước, nên khiến cả ngọn núi nổ tung.
Lúc đó Lý Lăng Duệ cũng bị kiềm chế, không dám làm khó Lý Địch một mình đi tới doanh trại Đảng Hạng để đàm phán.
Không cần hỏi, lần này Trương Lương chắc chắn cũng dùng chiêu tương tự.
Nhân viên hộ tống bị thiệt hại nặng nề ở kênh Hoàng Đồng, lần này tới Giang Nam, Trương Lương lại điều một vài nhân viên hộ tống ở các nơi khác tới bổ sung vào.
Nhân viên hộ tống hỏi chuyện chính là người mới được bổ sung, không biết trận chiến đó ở Hi Châu, còn cho rằng Kim Phi lại làm ra một bao thuốc nổ mới.
Trước phương trận, nhân viên hộ tống gọi hàng lại giơ loa sắt, hét về phía kho lương thực nói: “Ông đây cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, bây giờ lập tức ra đầu hàng, nếu không ông đây sẽ nổ nát các ngươi!”
Tai nghe là giả mắt thấy mới thật, mặc dù thế gia vọng tộc đều từng nghe nói tiêu cục Trấn Viễn có thê đánh nhau, nhưng đa phần chưa có nhận thức trực quan.
Nhân viên hộ tống đóng giả thổ phỉ, ngoài để tìm cớ cướp lương, còn một mục đích khác là thông qua lần 'diễn tập trấn áp thổ phử này, thể hiện võ lực của tiêu cục Trấn Viễn với thế gia vọng tộc của Giang Nam, khiến Giang Nam khiếp sợ.
Trương Lương cho người chôn thuốc nổ trên núi trước, cũng là vì nguyên nhân này.
Từ sớm anh ta đã biết Tạ Lăng Phong và Hà Đỉnh Lương đang nhìn lén, thật ra không chỉ hai bọn họ, mấy đỉnh núi xung quanh hầu như đều có nhìn đang quan sát trận đấu.
Có người dân hóng hớt, cũng có mật thám do thế gia vọng tộc quần huyện xung quanh phái tới.
Trương Lương tin, sau khi trải qua cuộc diễn luyện lần này, cho dù là người dân hay thế gia vọng tộc, đều sẽ có nhận thức càng sâu sắc với sức chiến đấu của tiêu cục Trấn Viễn, sau này mà còn có tâm tư gì, cũng phải cân nhắc thật kĩ.
Cảnh “thổ phử này diễn tới đây đã kết thúc rồi, dưới sự dẫn dắt của thủ lĩnh, giơ cờ trắng đi ra khỏi kho lương thực.
“Các vị anh hùng tha chết, chúng ta phục rồi, chúng ta đầu hàng!”
Nhân viên hộ tống gọi hàng nhịn cười, xua tay với phía sau.
Nhân viên hộ tống đã đợi suốt từ sớm lập tức xông lên, một đội người trói gô 'thổ phỉ vào, một đội khác thì xông vào kho lương thực.
Trên đỉnh núi, Tạ Lăng Phong phát hiện nhân viên hộ tống chiếm lĩnh kho lương thực, cũng ép mình phải bình tĩnh lại, dẫn người vội vàng xuống núi.
Hà Đỉnh Lương thấy vậy, cũng vội đi theo. Hai người chặn Trương Lương trước cửa kho lương thực.
“Trương đại soái, tiêu cục Trấn Viễn quả nhiên là tiếng đồn không ngoa, xuất sắc vô song!”
Tạ Lăng Phong nịnh nọt trước, sau đó nói: “Đa tạ Trương đại soái ra tay, bây giờ thổ phỉ đã bị đánh lùi, không làm phiền đại soái nữa, chúng ta sẽ cho người tiếp nhận kho lương thực!”
“Tạ công tử, các người muốn tiếp nhận kho lương thực, đoán chừng phải một thời gian nữa!”
Trương Lương nói: “Đợi chúng ta vận chuyển chiến lợi phẩm đi, rồi các người hãy tới.”
“Chiến lợi phẩm?”
Tạ Lăng Phong ngơ ngác: “Chiến lợi phẩm gì?”
“Lương thực trong kho lương thực đó/ Trương Lương nói: “Bọn ta không ngại đường xe tới diệt thổ phi, đánh cho thổ phỉ chạy mất, tất nhiên lương thực là chiến lợi phẩm của bọn ta rồi”