“Quốc sư đại nhân bị cướp biển tập kích ở đảo Tiêu Lâm
Trình Trì Viễn còn chưa nói hết câu, đã bị Đại Cường cắt ngang.
“Tiên sinh thế nào rồi?” Đại Cường nằm lấy cánh tay Trịnh Trì Viễn hỏi.
“Người của ta đã bắt được mấy tên cướp biển, bọn chúng đều nói quốc sư đại nhân... Quốc sư đại nhân đã bị giết hại rồi!"
Trịnh Trì Viễn nói ra tin tức mình nhận được. “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
Đại Cường trừng mắt nhìn Trịnh Trì Viễn: “Tiên sinh túc trí đa mưu, chỉ là bọn cướp biển cỏn con, sao có thể là đối thủ của tiên sinh được chứ?”
Những nhân viên hộ tống khác nhìn Trịnh Trì Viễn bằng ánh mắt tràn đầy sự thù địch.
Trong mắt bọn họ, Kim Phi chính là huyền thoại bất khả chiến bại, Trịnh Trì Viễn làm như vậy, chính là đang bôi nhọ Kim Phi.
“Ta cũng không dám tin, nhưng người của ta lặn xuống biển đã nhìn thấy hai chiếc thuyền đã chở quốc sư đại nhân đi, toàn bộ đã bị đánh chìm rồi”
Trịnh Trì Viễn bất lực nói: “Nếu Đại Cường huynh đệ không. tin, chỉ cần cho người đến đảo Tiêu Lâm xem thử là biết!”
“Lão Ngũ triệu tập tất cả các huynh đệ, ta muốn đến đảo. Tiêu Lâm!”
Đại Cường xoay người, lao về phía đại đội phó ở đăng sau, hét lên.
“Đại đội trưởng, ngài qua đây một lát!”
Đại đội phó không đi tập hợp nhân viên ngay, mà xoay người đi đến đằng sau một cây cột lớn.
Đại Cường dám liều mình, dám chiến đấu, cũng đủ trung thành, nhưng lại không đủ thông minh và có phần cứng đầu.
Bản thân anh ta cũng biết điều này, vì vậy nên đã nài nỉ Trương Lương điều cho anh ta một đại đội phó suy nghĩ linh hoạt lại biết chữ.
Đại đội phó cũng không làm anh ta thất vọng, sau khi gia nhập vào đại đội, anh ta rất nhanh đã sắp xếp việc quân rất gọn gàng ngăn nắp.
Bình thường khi gặp phải chuyện gì không chắc chắn, Đại Cường thường sẽ tìm đại đội phó để bàn bạc một chút.
“Lão Ngũ, có chuyện gì vậy?” Đại Cường đi theo đến phía sau cây cột, nhỏ giọng hỏi.
“Đại đội trưởng, trước khi tiên sinh ra khơi, đã cố ý dặn dò chúng ta, cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng phải bảo vệ cẩn thận xưởng đóng tàu, bảo vệ Hồng công tử. Chúng ta đi rồi, lỡ như cướp biển lại tới tấn công xưởng đóng tàu thì phải làm sao?”
Đại đội phó nói: “Hơn nữa lời của người này chưa chắc có thể tin được, nếu như hẳn ta lừa chúng ta, đợi khi chúng ta đi rồi, hắn âm mưu muốn gây rối thì phải làm sao?”
“Có lý!"
Đại Cường nghe vậy, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Đúng vậy, anh ta và Trịnh Trì Viễn mới chỉ gặp mặt có hai lần, lỡ như đối phương lừa mình thì sao?
Với năng lực của Kim Phi, cho dù có gặp phải phục kích của cướp biển, cũng không thể nào xảy ra chuyện gì được.
Cho dù cướp biển có quá nhiều người, thực sự không thể đánh lại được, thì cũng có thể thả bồ câu đưa thư về chứ?
Đại Cường không tin trên đời này có người có thể đánh cho Kim Phi không còn sức để trở tay, ngay cả cơ hội để thả
bồ câu đưa thư cũng không có.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Đại Cường nhìn Trịnh Trì Viễn cũng trở lên khác thường.
“Tên này vậy mà lại dám lừa ta!”
Đại Cường näm lấy chuôi đao, muốn đi gây chuyện với Trịnh Trì Viễn.
“Đại đội trưởng, ngài đừng kích động!”
Đại đội phó vội vàng kéo Đại Cường lại: “Đó chỉ là suy đoán của ta thôi, không chắc là đúng. Trừ khi Trịnh Trì Viễn thích đi lừa người ta giống như Hầu Tử, nếu không hẳn lừa chúng ta cũng không được lợi ích gì.”
“Lão Ngũ, ngươi vừa nói không nên tin, rồi lại nói nên tin, vậy rốt cuộc ý của ngươi là gì?" Đại Cường cau mày hỏi.
“Ý của ta là, lời của Trịnh Trì Viễn không hoàn toàn đáng tin, nhưng cũng không thể không tin”
Đại đội phó nói: “Ta vừa suy mới nghĩ ra, bây giờ cách tốt nhất chính là phái một trung đội trưởng dẫn theo hai tiểu đội ngồi thuyền tốc hành đến đảo Tiêu Lâm xem thử, chúng ta dẫn theo những người khác tiếp tục trông coi xưởng đóng tàu.”
“Đúng đúng, cách này hay, vẫn là Lão Ngũ ngươi thông minh” Đại Cường liên tục gật đầu: “Ta sẽ đi thu xếp ngay”
Trịnh Trì Viễn nhìn thấy Đại Cường đi ra từ phía sau cây cột, bèn nói: “Đại Cường huynh đệ, ta biết ngươi không thể chấp nhận được những gì ta vừa nói, nhưng ngươi có thể cho †a mượn một con bồ câu đưa thư bay đến kinh thành không?”
Trình Trì Viễn còn chưa nói hết câu, đã bị Đại Cường cắt ngang.
“Tiên sinh thế nào rồi?” Đại Cường nằm lấy cánh tay Trịnh Trì Viễn hỏi.
“Người của ta đã bắt được mấy tên cướp biển, bọn chúng đều nói quốc sư đại nhân... Quốc sư đại nhân đã bị giết hại rồi!"
Trịnh Trì Viễn nói ra tin tức mình nhận được. “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
Đại Cường trừng mắt nhìn Trịnh Trì Viễn: “Tiên sinh túc trí đa mưu, chỉ là bọn cướp biển cỏn con, sao có thể là đối thủ của tiên sinh được chứ?”
Những nhân viên hộ tống khác nhìn Trịnh Trì Viễn bằng ánh mắt tràn đầy sự thù địch.
Trong mắt bọn họ, Kim Phi chính là huyền thoại bất khả chiến bại, Trịnh Trì Viễn làm như vậy, chính là đang bôi nhọ Kim Phi.
“Ta cũng không dám tin, nhưng người của ta lặn xuống biển đã nhìn thấy hai chiếc thuyền đã chở quốc sư đại nhân đi, toàn bộ đã bị đánh chìm rồi”
Trịnh Trì Viễn bất lực nói: “Nếu Đại Cường huynh đệ không. tin, chỉ cần cho người đến đảo Tiêu Lâm xem thử là biết!”
“Lão Ngũ triệu tập tất cả các huynh đệ, ta muốn đến đảo. Tiêu Lâm!”
Đại Cường xoay người, lao về phía đại đội phó ở đăng sau, hét lên.
“Đại đội trưởng, ngài qua đây một lát!”
Đại đội phó không đi tập hợp nhân viên ngay, mà xoay người đi đến đằng sau một cây cột lớn.
Đại Cường dám liều mình, dám chiến đấu, cũng đủ trung thành, nhưng lại không đủ thông minh và có phần cứng đầu.
Bản thân anh ta cũng biết điều này, vì vậy nên đã nài nỉ Trương Lương điều cho anh ta một đại đội phó suy nghĩ linh hoạt lại biết chữ.
Đại đội phó cũng không làm anh ta thất vọng, sau khi gia nhập vào đại đội, anh ta rất nhanh đã sắp xếp việc quân rất gọn gàng ngăn nắp.
Bình thường khi gặp phải chuyện gì không chắc chắn, Đại Cường thường sẽ tìm đại đội phó để bàn bạc một chút.
“Lão Ngũ, có chuyện gì vậy?” Đại Cường đi theo đến phía sau cây cột, nhỏ giọng hỏi.
“Đại đội trưởng, trước khi tiên sinh ra khơi, đã cố ý dặn dò chúng ta, cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng phải bảo vệ cẩn thận xưởng đóng tàu, bảo vệ Hồng công tử. Chúng ta đi rồi, lỡ như cướp biển lại tới tấn công xưởng đóng tàu thì phải làm sao?”
Đại đội phó nói: “Hơn nữa lời của người này chưa chắc có thể tin được, nếu như hẳn ta lừa chúng ta, đợi khi chúng ta đi rồi, hắn âm mưu muốn gây rối thì phải làm sao?”
“Có lý!"
Đại Cường nghe vậy, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Đúng vậy, anh ta và Trịnh Trì Viễn mới chỉ gặp mặt có hai lần, lỡ như đối phương lừa mình thì sao?
Với năng lực của Kim Phi, cho dù có gặp phải phục kích của cướp biển, cũng không thể nào xảy ra chuyện gì được.
Cho dù cướp biển có quá nhiều người, thực sự không thể đánh lại được, thì cũng có thể thả bồ câu đưa thư về chứ?
Đại Cường không tin trên đời này có người có thể đánh cho Kim Phi không còn sức để trở tay, ngay cả cơ hội để thả
bồ câu đưa thư cũng không có.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Đại Cường nhìn Trịnh Trì Viễn cũng trở lên khác thường.
“Tên này vậy mà lại dám lừa ta!”
Đại Cường näm lấy chuôi đao, muốn đi gây chuyện với Trịnh Trì Viễn.
“Đại đội trưởng, ngài đừng kích động!”
Đại đội phó vội vàng kéo Đại Cường lại: “Đó chỉ là suy đoán của ta thôi, không chắc là đúng. Trừ khi Trịnh Trì Viễn thích đi lừa người ta giống như Hầu Tử, nếu không hẳn lừa chúng ta cũng không được lợi ích gì.”
“Lão Ngũ, ngươi vừa nói không nên tin, rồi lại nói nên tin, vậy rốt cuộc ý của ngươi là gì?" Đại Cường cau mày hỏi.
“Ý của ta là, lời của Trịnh Trì Viễn không hoàn toàn đáng tin, nhưng cũng không thể không tin”
Đại đội phó nói: “Ta vừa suy mới nghĩ ra, bây giờ cách tốt nhất chính là phái một trung đội trưởng dẫn theo hai tiểu đội ngồi thuyền tốc hành đến đảo Tiêu Lâm xem thử, chúng ta dẫn theo những người khác tiếp tục trông coi xưởng đóng tàu.”
“Đúng đúng, cách này hay, vẫn là Lão Ngũ ngươi thông minh” Đại Cường liên tục gật đầu: “Ta sẽ đi thu xếp ngay”
Trịnh Trì Viễn nhìn thấy Đại Cường đi ra từ phía sau cây cột, bèn nói: “Đại Cường huynh đệ, ta biết ngươi không thể chấp nhận được những gì ta vừa nói, nhưng ngươi có thể cho †a mượn một con bồ câu đưa thư bay đến kinh thành không?”