Cũng bởi vì như vậy mà liên minh bộ lạc nhỏ mới có thể sống sót đến bây giờ.
Dù sao thảo nguyên quá lớn, liên minh bộ lạc nhỏ lại chỉ có có mấy chục nghìn người, kẻ địch muốn tìm bọn họ trên thảo nguyên mênh mông cũng không dễ dàng gì.
Mặc dù tình huống mà công chúa Lộ Khiết hiện giờ đang thẳng thắn nói không giống với trước đây, nhưng Kim Phi cảm thấy đây không phải là tin tức hoàn toàn xấu.
Người của liên minh bộ lạc nhỏ càng ít thì áp lực lên Xuyên Thục cũng càng nhỏ.
Mặc dù Xuyên Thục vẫn rất khó khăn, nhưng nuôi sống mấy chục nghìn người cũng không vấn đề gì.
Huống hồ ban đầu Kim Phi cũng không muốn nuôi không người Đông Man, mà là muốn cung cấp cho bọn họ một môi trường an toàn và một phần công việc. Sau đó để bọn họ tự lực cánh sinh.
Đợi sau khi mấy chục nghìn người này phát triển lên. Họ sẽ trở thành một bảng hiệu sống, nói với những người dân du mục thảo nguyên khác rằng đi theo mình mới là lựa chọn chính xác.
Nghĩ tới đây, Kim Phi hỏi: “Hiện giờ bọn họ đang trốn ở đâu?”
Vấn đề này có thể nói là bí mật quan trọng nhất của liên minh bộ lạc nhỏ, một khi để cho kẻ địch biết nơi mình đang ẩn náu, liên minh bộ lạc nhỏ có thể sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị tiêu diệt.
Nhưng công chúa Lộ Khiết lại không hề do dự nói: “Ta chia họ ra làm hai nhóm, một nhóm cưỡi ngựa phân tán ở ngoài thành Du Quan hơn ba trăm dặm về phía bắc để chăn gia súc, nhóm khác là những người tuổi cao sức yếu, ta giấu bọn họ ở khu vực sông Liêu mà tiên sinh nói!”
“Chẳng trách người khác không tìm ra được.” Kim Phi hỏi: “Nếu ta bảo nàng dẫn bọn họ tới thành Du Quan nàng có đồng ý không?”
“Đưa bọn họ tới thành Du Quan sao?” Công chúa Lộ Khiết lộ ra vẻ mặt suy tư. “Sau khi ta và Vũ Dương bàn bạc, dự định mở một xưởng dệt ở ngoài thành Du Quan...”
Kim Phi nói lại kế hoạch của Cửu công chúa cho công chúa Lộ Khiết, sau đó nói: “Sau khi nàng dẫn người tới đó, hãy tập trung sức lực để đốt gạch xây nhà trước, bắt buộc phải xây xong xưởng trước khi trời lạnh, như vậy nếu lỡ có tuyết rơi, mọi người vẫn có một nơi để chắn gió tuyết.
Đợi sau khi nhà xưởng được xây xong thì phụ nữ làm việc ở xưởng dệt, đàn ông xuống biển đánh cá!
Trước khi bọn họ chưa giải quyết được vấn đề no ấm, bọn ta sẽ bảo đảm an toàn cho mọi người, cung cấp vật tư sinh hoạt cơ bản nhất cho họ!”
“Thật sao?” Công chúa Lộ Khiết vô cùng kích động.
“Tất nhiên là thật rồi.” Kim Phi nói: “Nhưng, nàng cũng đừng quên hiệp ước!”
“Ta biết.” Ánh mắt công chúa Lộ Khiết hơi tối lại, sau đó gật đầu nói: “Chỉ cần có thể khiến cho những huynh đệ dân du mục tin tưởng ta có thể tiếp tục sống, ta
sẵn lòng đáp ứng tất cả yêu cầu!”
“Vậy thì tốt” Kim Phi vỗ vai công chúa Lộ Khiết: “Tin ta đi, nàng nhất định sẽ không hối hận về quyết định ngày hôm nay đâu.”
“Ta tin chàng!” Công chúa Lộ Khiết nghiêm túc gật đầu. Không biết là thực sự tin tưởng hay là chỉ gật đầu lấy lệ.
“Tiên sinh, bây giờ chúng ta cũng đã kí hiệp ước rồi, chúng ta cũng...” Công chúa Lộ Khiết cúi đầu hỏi: “Khi nào ta có thể quay về?”
“Muốn trở về sao?” Kim Phi liếc nhìn công chúa Lộ Khiết.
Khi cô ta vừa tới Đại Khang, Kim Phi đã chủ động đề nghị đàm phán, nhưng vì công chúa Lộ Khiến muốn tranh thủ thêm nhiều lợi ích hơn nên mãi không đồng ý.
Kết quả là kéo dài đến bây giờ, đã không kiếm thêm được chút lợi ích nào mà còn kéo cả mình vào trong.
Nghĩ tới đây, Kim Phi cũng không khỏi cảm thấy số phận đôi khi thực sự rất kỳ diệu.
“Quả thực hơi nhớ nhà, nhưng không chỉ là vì nhớ nhà.” Công chúa Lộ Khiết nói: “Chủ yếu là bây giờ trời đã trở lạnh, những người sống ở khu vực sông Liêu đa số là những người có sức khỏe yếu, nếu ta không quay về, thì chưa chắc có thể đưa bọn họ tới thành Du Quan trước khi tuyết rơi.”
Dù sao thảo nguyên quá lớn, liên minh bộ lạc nhỏ lại chỉ có có mấy chục nghìn người, kẻ địch muốn tìm bọn họ trên thảo nguyên mênh mông cũng không dễ dàng gì.
Mặc dù tình huống mà công chúa Lộ Khiết hiện giờ đang thẳng thắn nói không giống với trước đây, nhưng Kim Phi cảm thấy đây không phải là tin tức hoàn toàn xấu.
Người của liên minh bộ lạc nhỏ càng ít thì áp lực lên Xuyên Thục cũng càng nhỏ.
Mặc dù Xuyên Thục vẫn rất khó khăn, nhưng nuôi sống mấy chục nghìn người cũng không vấn đề gì.
Huống hồ ban đầu Kim Phi cũng không muốn nuôi không người Đông Man, mà là muốn cung cấp cho bọn họ một môi trường an toàn và một phần công việc. Sau đó để bọn họ tự lực cánh sinh.
Đợi sau khi mấy chục nghìn người này phát triển lên. Họ sẽ trở thành một bảng hiệu sống, nói với những người dân du mục thảo nguyên khác rằng đi theo mình mới là lựa chọn chính xác.
Nghĩ tới đây, Kim Phi hỏi: “Hiện giờ bọn họ đang trốn ở đâu?”
Vấn đề này có thể nói là bí mật quan trọng nhất của liên minh bộ lạc nhỏ, một khi để cho kẻ địch biết nơi mình đang ẩn náu, liên minh bộ lạc nhỏ có thể sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị tiêu diệt.
Nhưng công chúa Lộ Khiết lại không hề do dự nói: “Ta chia họ ra làm hai nhóm, một nhóm cưỡi ngựa phân tán ở ngoài thành Du Quan hơn ba trăm dặm về phía bắc để chăn gia súc, nhóm khác là những người tuổi cao sức yếu, ta giấu bọn họ ở khu vực sông Liêu mà tiên sinh nói!”
“Chẳng trách người khác không tìm ra được.” Kim Phi hỏi: “Nếu ta bảo nàng dẫn bọn họ tới thành Du Quan nàng có đồng ý không?”
“Đưa bọn họ tới thành Du Quan sao?” Công chúa Lộ Khiết lộ ra vẻ mặt suy tư. “Sau khi ta và Vũ Dương bàn bạc, dự định mở một xưởng dệt ở ngoài thành Du Quan...”
Kim Phi nói lại kế hoạch của Cửu công chúa cho công chúa Lộ Khiết, sau đó nói: “Sau khi nàng dẫn người tới đó, hãy tập trung sức lực để đốt gạch xây nhà trước, bắt buộc phải xây xong xưởng trước khi trời lạnh, như vậy nếu lỡ có tuyết rơi, mọi người vẫn có một nơi để chắn gió tuyết.
Đợi sau khi nhà xưởng được xây xong thì phụ nữ làm việc ở xưởng dệt, đàn ông xuống biển đánh cá!
Trước khi bọn họ chưa giải quyết được vấn đề no ấm, bọn ta sẽ bảo đảm an toàn cho mọi người, cung cấp vật tư sinh hoạt cơ bản nhất cho họ!”
“Thật sao?” Công chúa Lộ Khiết vô cùng kích động.
“Tất nhiên là thật rồi.” Kim Phi nói: “Nhưng, nàng cũng đừng quên hiệp ước!”
“Ta biết.” Ánh mắt công chúa Lộ Khiết hơi tối lại, sau đó gật đầu nói: “Chỉ cần có thể khiến cho những huynh đệ dân du mục tin tưởng ta có thể tiếp tục sống, ta
sẵn lòng đáp ứng tất cả yêu cầu!”
“Vậy thì tốt” Kim Phi vỗ vai công chúa Lộ Khiết: “Tin ta đi, nàng nhất định sẽ không hối hận về quyết định ngày hôm nay đâu.”
“Ta tin chàng!” Công chúa Lộ Khiết nghiêm túc gật đầu. Không biết là thực sự tin tưởng hay là chỉ gật đầu lấy lệ.
“Tiên sinh, bây giờ chúng ta cũng đã kí hiệp ước rồi, chúng ta cũng...” Công chúa Lộ Khiết cúi đầu hỏi: “Khi nào ta có thể quay về?”
“Muốn trở về sao?” Kim Phi liếc nhìn công chúa Lộ Khiết.
Khi cô ta vừa tới Đại Khang, Kim Phi đã chủ động đề nghị đàm phán, nhưng vì công chúa Lộ Khiến muốn tranh thủ thêm nhiều lợi ích hơn nên mãi không đồng ý.
Kết quả là kéo dài đến bây giờ, đã không kiếm thêm được chút lợi ích nào mà còn kéo cả mình vào trong.
Nghĩ tới đây, Kim Phi cũng không khỏi cảm thấy số phận đôi khi thực sự rất kỳ diệu.
“Quả thực hơi nhớ nhà, nhưng không chỉ là vì nhớ nhà.” Công chúa Lộ Khiết nói: “Chủ yếu là bây giờ trời đã trở lạnh, những người sống ở khu vực sông Liêu đa số là những người có sức khỏe yếu, nếu ta không quay về, thì chưa chắc có thể đưa bọn họ tới thành Du Quan trước khi tuyết rơi.”