Dạo này Hàn Phong đi Giang Nam, Tiểu Ngọc trở thành người phụ trách đội Chung Minh, có thể nói cô ấy là phụ tá đắc
lực của Kim Phi, cực kỳ bận rộn, làm việc không ngừng.
Đừng nói là đến núi Thiết Quán, ngay cả làng Tây Hà, Tả Phi Phi cũng rất hiếm gặp cô ấy.
“Huynh đệ trên Trấn Viễn số một đã từ thành Du Quan trở về, mang theo thư nhà của quân Bắc phạt.”
Tiểu Ngọc đáp: “Ta gửi thư nhà cho bọn họ.”
Tả Phi Phi và nữ công nhân sau lưng cô ấy nghe được Tiểu Ngọc nói như vậy thì thay đổi sắc mặt.
Dù họ không là quân nhân, nhưng trong số các nữ công nhân có không ít người có tỷ muội ở trong quân Bắc phạt, họ
đều rất rõ ràng việc Tiểu Ngọc gửi thư nhà có ý nghĩa gì.
“Thành Du Quan xảy ra chuyện gì?” Tả Phi Phi nhíu mày, hỏi.
“Người Đông Man tấn công thành Du Quan...”
Thư nhà của đội quân Bắc phạt đã đến rồi, Tiểu Ngọc không hề giấu giếm, cô ấy nói cho Tả Phi Phi tất cả những gì Hồng An kể lại.
“Thi thể xếp chồng lên nhau cao như tường thành ư?”
Tả Phi Phi không thể tưởng tượng được hình ảnh đó sẽ như thế nào.
Sau đó cô ấy kéo tay Tiểu Ngọc, hỏi: “Vậy phải làm sao đây, tiên sinh có kế hoạch gì không?”
Tiểu Ngọc nhìn xung quanh một chút, không trả lời.
Kế hoạch của Kim Phi thuộc về bí mật quân sự, Tả Phi Phi được Kim Phi và Quan Hạ Nhi rất tín nhiệm, hơn nữa với chức danh xưởng trưởng xưởng sản xuất xà phòng thơm, cô ấy cũng có thể coi như là lãnh đạo cấp cao của làng Tây Hà, Tiểu Ngọc nói cho cô ấy một chút về kế hoạch của Kim Phi cũng không sao, nhưng nữ công nhân bình thường này thì không có tư cách đó.
Cho dù Tiểu Ngọc biết nữ công nhân trên núi Thiết Quán đều cực kỳ trung thành với Kim Phi, mỗi lần làng gặp phải nguy hiểm, núi Thiết Quán đều sẽ giúp đỡ hết mình, chưa lần nào khoanh tay đứng nhìn cả.
Nhưng quy củ là quy củ, cho dù Tiểu Ngọc có tín nhiệm nữ công nhân đi chăng nữa, thì cô ấy cũng không thể tiết lộ kế hoạch của Kim Phi cho cả núi Thiết Quán đều biết được.
Tả Phi Phi nhìn biểu tình của Tiểu Ngọc thì đoán được cô ấy đang e ngại điều gì ngay, Tả Phi Phi gọi phó xưởng trưởng tới dặn dò: “Ngươi phát thư nhà mà Tiểu Ngọc mang đến cho mọi người đi."
“Dạ!”
Người có thể lên làm phó xưởng trưởng thì chắc chắn không phải người ngu, cô ấy biết Tiểu Ngọc và Tả Phi Phi cần không gian nói chuyện riêng, nên lúc rời đi cô ấy cũng đuổi những nữ công nhân đang hóng hớt ở xung quanh đi.
“Giờ không còn ai khác nữa, nói đi, tiên sinh chuẩn bị làm gì” Tả Phi Phi vội vàng hỏi.
“Còn có thể làm gì nữa, nghĩ biện pháp phái người sang đó hỗ trợ thôi.” Tiểu Ngọc bất đắc dĩ nói.
“Phái ai đi?”
Tả Phi Phi nhíu mày hỏi.
Tuy rằng đa số thời gian cô ấy đều ở núi Thiết Quán, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy không quan tâm chuyện bên ngoài.
Huống chỉ, mỗi ngày cô ấy đều đọc nhật báo Kim Xuyên, cô ấy nắm rõ tình hình Xuyên Thục hiện nay, cũng biết rõ Kim Phi thiếu người.
“Tiên sinh và bệ hạ thảo luận rất lâu, mới quyết định trước để thủy quân Đông Hải đi hỗ trợ, sau đó lại bảo Khánh đại nhân ở Tây Xuyên điều một bộ phận quân Uy Thắng ởi tiếp viện.” Tiểu Ngọc thở dài, nói.
“Thủy quân Đông Hải đồng ý hỗ trợ ư? Tả Phi Phi hỏi: “Khánh đại nhân điều bao nhiêu quân Uy Thăng?”
“Không biết,' Tiểu Ngọc lắc đầu: “Thời gian tiên sinh nổi dậy quá ngắn, tiêu cục và quân Trấn Viễn còn chưa phát triển. Nếu tiên sinh có thêm hai năm, thì tiên sinh sẽ không gặp phải khó khăn như thế”
Trong thâm tâm Tiểu Ngọc, thủy quân Đông Hải và quân Uy Thắng của Khánh Hâm Nghiêu đều là người ngoài, chỉ có tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn mới là thành viên chính thức trong tổ chức của Kim Phi.
“Không, tiên sinh cũng không chỉ có mỗi tiêu cục và quân Trấn Viễn!”
Tả Phi Phi lạnh lùng nói: “Tiên sinh còn có bọn ta nữal”
Trước đây, trong trận chiến trên núi Dương Khuyên, để ngăn cản thổ phỉ, binh lính nữ trên núi Thiết Quán đã chịu thương vong nặng nề.
Từ sau trận núi Dương Khuyên ấy, Tả Phi Phi rút kinh nghiệm xương máu, cô ấy bắt đầu huấn luyện nữ công nhân.
Vì thế Tả Phi Phi còn tìm những nhân viên hộ tống nữ làm huấn luyện viên, hình thức và tiêu chuẩn huấn luyện hoàn toàn được tham chiếu từ tiêu cục Trấn Viễn.
Sau đó Kim Phi bị nhốt ở Đông Hải, đúng lúc này các nữ công nhân ở núi Thiết Quán tiếp viện làng Tây Hà, các cô ấy chiến đấu với kẻ địch nhiều đến mức không nhớ nổi đã đánh bao nhiêu trận, cũng coi như là đã trải qua chiến trận chân chính, có thể xưng là một đội ngũ cựu binh.
lực của Kim Phi, cực kỳ bận rộn, làm việc không ngừng.
Đừng nói là đến núi Thiết Quán, ngay cả làng Tây Hà, Tả Phi Phi cũng rất hiếm gặp cô ấy.
“Huynh đệ trên Trấn Viễn số một đã từ thành Du Quan trở về, mang theo thư nhà của quân Bắc phạt.”
Tiểu Ngọc đáp: “Ta gửi thư nhà cho bọn họ.”
Tả Phi Phi và nữ công nhân sau lưng cô ấy nghe được Tiểu Ngọc nói như vậy thì thay đổi sắc mặt.
Dù họ không là quân nhân, nhưng trong số các nữ công nhân có không ít người có tỷ muội ở trong quân Bắc phạt, họ
đều rất rõ ràng việc Tiểu Ngọc gửi thư nhà có ý nghĩa gì.
“Thành Du Quan xảy ra chuyện gì?” Tả Phi Phi nhíu mày, hỏi.
“Người Đông Man tấn công thành Du Quan...”
Thư nhà của đội quân Bắc phạt đã đến rồi, Tiểu Ngọc không hề giấu giếm, cô ấy nói cho Tả Phi Phi tất cả những gì Hồng An kể lại.
“Thi thể xếp chồng lên nhau cao như tường thành ư?”
Tả Phi Phi không thể tưởng tượng được hình ảnh đó sẽ như thế nào.
Sau đó cô ấy kéo tay Tiểu Ngọc, hỏi: “Vậy phải làm sao đây, tiên sinh có kế hoạch gì không?”
Tiểu Ngọc nhìn xung quanh một chút, không trả lời.
Kế hoạch của Kim Phi thuộc về bí mật quân sự, Tả Phi Phi được Kim Phi và Quan Hạ Nhi rất tín nhiệm, hơn nữa với chức danh xưởng trưởng xưởng sản xuất xà phòng thơm, cô ấy cũng có thể coi như là lãnh đạo cấp cao của làng Tây Hà, Tiểu Ngọc nói cho cô ấy một chút về kế hoạch của Kim Phi cũng không sao, nhưng nữ công nhân bình thường này thì không có tư cách đó.
Cho dù Tiểu Ngọc biết nữ công nhân trên núi Thiết Quán đều cực kỳ trung thành với Kim Phi, mỗi lần làng gặp phải nguy hiểm, núi Thiết Quán đều sẽ giúp đỡ hết mình, chưa lần nào khoanh tay đứng nhìn cả.
Nhưng quy củ là quy củ, cho dù Tiểu Ngọc có tín nhiệm nữ công nhân đi chăng nữa, thì cô ấy cũng không thể tiết lộ kế hoạch của Kim Phi cho cả núi Thiết Quán đều biết được.
Tả Phi Phi nhìn biểu tình của Tiểu Ngọc thì đoán được cô ấy đang e ngại điều gì ngay, Tả Phi Phi gọi phó xưởng trưởng tới dặn dò: “Ngươi phát thư nhà mà Tiểu Ngọc mang đến cho mọi người đi."
“Dạ!”
Người có thể lên làm phó xưởng trưởng thì chắc chắn không phải người ngu, cô ấy biết Tiểu Ngọc và Tả Phi Phi cần không gian nói chuyện riêng, nên lúc rời đi cô ấy cũng đuổi những nữ công nhân đang hóng hớt ở xung quanh đi.
“Giờ không còn ai khác nữa, nói đi, tiên sinh chuẩn bị làm gì” Tả Phi Phi vội vàng hỏi.
“Còn có thể làm gì nữa, nghĩ biện pháp phái người sang đó hỗ trợ thôi.” Tiểu Ngọc bất đắc dĩ nói.
“Phái ai đi?”
Tả Phi Phi nhíu mày hỏi.
Tuy rằng đa số thời gian cô ấy đều ở núi Thiết Quán, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy không quan tâm chuyện bên ngoài.
Huống chỉ, mỗi ngày cô ấy đều đọc nhật báo Kim Xuyên, cô ấy nắm rõ tình hình Xuyên Thục hiện nay, cũng biết rõ Kim Phi thiếu người.
“Tiên sinh và bệ hạ thảo luận rất lâu, mới quyết định trước để thủy quân Đông Hải đi hỗ trợ, sau đó lại bảo Khánh đại nhân ở Tây Xuyên điều một bộ phận quân Uy Thắng ởi tiếp viện.” Tiểu Ngọc thở dài, nói.
“Thủy quân Đông Hải đồng ý hỗ trợ ư? Tả Phi Phi hỏi: “Khánh đại nhân điều bao nhiêu quân Uy Thăng?”
“Không biết,' Tiểu Ngọc lắc đầu: “Thời gian tiên sinh nổi dậy quá ngắn, tiêu cục và quân Trấn Viễn còn chưa phát triển. Nếu tiên sinh có thêm hai năm, thì tiên sinh sẽ không gặp phải khó khăn như thế”
Trong thâm tâm Tiểu Ngọc, thủy quân Đông Hải và quân Uy Thắng của Khánh Hâm Nghiêu đều là người ngoài, chỉ có tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn mới là thành viên chính thức trong tổ chức của Kim Phi.
“Không, tiên sinh cũng không chỉ có mỗi tiêu cục và quân Trấn Viễn!”
Tả Phi Phi lạnh lùng nói: “Tiên sinh còn có bọn ta nữal”
Trước đây, trong trận chiến trên núi Dương Khuyên, để ngăn cản thổ phỉ, binh lính nữ trên núi Thiết Quán đã chịu thương vong nặng nề.
Từ sau trận núi Dương Khuyên ấy, Tả Phi Phi rút kinh nghiệm xương máu, cô ấy bắt đầu huấn luyện nữ công nhân.
Vì thế Tả Phi Phi còn tìm những nhân viên hộ tống nữ làm huấn luyện viên, hình thức và tiêu chuẩn huấn luyện hoàn toàn được tham chiếu từ tiêu cục Trấn Viễn.
Sau đó Kim Phi bị nhốt ở Đông Hải, đúng lúc này các nữ công nhân ở núi Thiết Quán tiếp viện làng Tây Hà, các cô ấy chiến đấu với kẻ địch nhiều đến mức không nhớ nổi đã đánh bao nhiêu trận, cũng coi như là đã trải qua chiến trận chân chính, có thể xưng là một đội ngũ cựu binh.