*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày bị tập kích, ngay cả khi Lão Hắc trúng hai đao cũng không nhíu mày lấy một cái, nhưng lúc này lại tức giận đến mức mặt đỏ bừng: “Lương ca, đồ của ta ở đó, ngươi lục soát đi!”
“Lục soát cái gì mà lục soát?” Trương Lương đanh mặt lạnh lùng quát: “Tiên sinh nói, ngài ấy tin tưởng ngươi!”
“Không, ngươi phải soát, không lục soát thì sao có thể chứng minh ta trong sạch?”
Lão Hắc cố chấp muốn được lục soát.
“Được rồi Lương ca, lục soát đi”.
Kim Phi bất đắc dĩ thở dài, quay đầu nhìn về phía Triệu huyện úy, lạnh lùng hỏi: “Bây giờ ông hài lòng chưa?”
Triệu huyện úy ngạc nhiên nhìn Lão Hắc và thợ săn yêu cầu lục soát người.
Người có tật giật mình sẽ nghĩ rằng người khác cũng giống như mình.
Triệu huyện úy trước giờ chưa từng tin tưởng người dưới trướng, vẫn nghĩ Kim Phi cũng giống ông ta.
Nhưng sự trung thành của Lão Hắc với Kim Phi và sự tin tưởng của Kim Phi với Lão Hắc luôn nằm ngoài sự phán đoán của ông ta.
Kim Phi không do dự từ chối yêu cầu khám người Lão Hắc và thợ săn, mà Lão Hắc và thợ săn lại kiên quyết yêu cầu lục soát người để chứng minh mình vô tội.
Lúc này Trương Lương đã ra tay, lục soát tỉ mỉ người của Lão Hắc và thợ săn.
Lục được trong quần áo Lão Hắc ba miếng bạc vụn, cộng lại không đến hai lượng, còn thợ săn Đường Phi đáng thương hơn, cả người có đến sáu quan tiền, cũng chỉ đủ để ăn một bát canh dê không thịt trong huyện phủ và hai cái bánh nướng nguyên hạt.
“Lương ca, còn chỗ này chưa lục soát”.
Lão Hắc chỉ vào đũng quần: “Hay là chúng ta đến rừng cây nhỏ…”
“Khốn nạn”.
Trương Lương ghét bỏ, đạp Lão Hắc một cú: “Mau đi mặc quần áo vào, còn lải nhải nữa ông đây kéo ông vào rừng cây đấy”.
“Hê hê”.
Lão Hắc mới cảm thấy nhẹ nhõm mặc quần áo vào.
Sau đó đi sang vung vỏ đao lên tấn công Triệu huyện úy.
“Ông đổ oan cho ông đây...”
Kim Phi cũng không ngăn cản, Lão Hắc đánh mười mấy cái mới được Trương Lương kéo ra.
“Được rồi, còn đánh nữa thì đánh chết người đó”.
“Kim Phi, thắng làm vua thua làm giặc, thua rồi ta cũng không có gì để nói”.
Triệu huyện úy phun ra mấy cái răng dính đầy máu, ngẩng đầu lên nhìn Kim Phi: “Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi”.
Ông ta phụ trách luật pháp và trật tự ở Kim Xuyên nên đã quá quen thuộc với các kiểu tra tấn trong nhà lao.
Ngày bị tập kích, ngay cả khi Lão Hắc trúng hai đao cũng không nhíu mày lấy một cái, nhưng lúc này lại tức giận đến mức mặt đỏ bừng: “Lương ca, đồ của ta ở đó, ngươi lục soát đi!”
“Lục soát cái gì mà lục soát?” Trương Lương đanh mặt lạnh lùng quát: “Tiên sinh nói, ngài ấy tin tưởng ngươi!”
“Không, ngươi phải soát, không lục soát thì sao có thể chứng minh ta trong sạch?”
Lão Hắc cố chấp muốn được lục soát.
“Được rồi Lương ca, lục soát đi”.
Kim Phi bất đắc dĩ thở dài, quay đầu nhìn về phía Triệu huyện úy, lạnh lùng hỏi: “Bây giờ ông hài lòng chưa?”
Triệu huyện úy ngạc nhiên nhìn Lão Hắc và thợ săn yêu cầu lục soát người.
Người có tật giật mình sẽ nghĩ rằng người khác cũng giống như mình.
Triệu huyện úy trước giờ chưa từng tin tưởng người dưới trướng, vẫn nghĩ Kim Phi cũng giống ông ta.
Nhưng sự trung thành của Lão Hắc với Kim Phi và sự tin tưởng của Kim Phi với Lão Hắc luôn nằm ngoài sự phán đoán của ông ta.
Kim Phi không do dự từ chối yêu cầu khám người Lão Hắc và thợ săn, mà Lão Hắc và thợ săn lại kiên quyết yêu cầu lục soát người để chứng minh mình vô tội.
Lúc này Trương Lương đã ra tay, lục soát tỉ mỉ người của Lão Hắc và thợ săn.
Lục được trong quần áo Lão Hắc ba miếng bạc vụn, cộng lại không đến hai lượng, còn thợ săn Đường Phi đáng thương hơn, cả người có đến sáu quan tiền, cũng chỉ đủ để ăn một bát canh dê không thịt trong huyện phủ và hai cái bánh nướng nguyên hạt.
“Lương ca, còn chỗ này chưa lục soát”.
Lão Hắc chỉ vào đũng quần: “Hay là chúng ta đến rừng cây nhỏ…”
“Khốn nạn”.
Trương Lương ghét bỏ, đạp Lão Hắc một cú: “Mau đi mặc quần áo vào, còn lải nhải nữa ông đây kéo ông vào rừng cây đấy”.
“Hê hê”.
Lão Hắc mới cảm thấy nhẹ nhõm mặc quần áo vào.
Sau đó đi sang vung vỏ đao lên tấn công Triệu huyện úy.
“Ông đổ oan cho ông đây...”
Kim Phi cũng không ngăn cản, Lão Hắc đánh mười mấy cái mới được Trương Lương kéo ra.
“Được rồi, còn đánh nữa thì đánh chết người đó”.
“Kim Phi, thắng làm vua thua làm giặc, thua rồi ta cũng không có gì để nói”.
Triệu huyện úy phun ra mấy cái răng dính đầy máu, ngẩng đầu lên nhìn Kim Phi: “Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi”.
Ông ta phụ trách luật pháp và trật tự ở Kim Xuyên nên đã quá quen thuộc với các kiểu tra tấn trong nhà lao.