Trong số những dân chúng có mặt ở đây, có rất nhiều người có người thâm tham gia quân viễn chỉnh và đã hy sinh ở Hi Châu với kênh Hoàng Đồng.
Nếu là thời đại hòa bình, Cửu công chúa khó có thể dùng những lời nói này để an ủi người nhà của các liệt sĩ, nhưng lúc này dân chúng không hề oán giận, ngược lại còn có dân chúng an ủi Cửu công chúa.
"Bệ hạ, đừng nói nữa, trên nhật báo Kim Xuyên đã nói rằng Đại Khang mới không phải của một người hay một nhóm người, mà thuộc về tất cả con cháu của Viêm Hoàng, và cần được mọi người cùng nhau bảo vệt"
"Đúng vậy bệ hạ, nếu không có ngài với Kim tiên sinh thì làm sao chúng ta có thể có được cuộc sống tốt đẹp như bây giờ chứ? Chẳng phải Kim tiên sinh có thân phận cao quý như vậy cũng tự mình ra tiền tuyến à?"
"Đúng Đúng, nếu không có Kim tiên sinh với bệ hạ tìm việc làm cho chúng ta, năm ngoái trời rét đậm, chắc cả nhà ta đã chết đói hết rồi!"
"Mặc dù con ta đã hy sinh, nhưng nó chết một cách vinh quang, là một anh hùng, sau này ta đi xuống cũng có thể gặp mặt tổ tiên!"
Trước khi Kim Phi nổi lên, triều đình đã bắt giữ nhiều thanh niên trai tráng rất nhiều năm.
Vô số dân chúng bị đưa ra chiến trường, sau đó chết không rõ nơi chôn.
Đừng nói là trợ cấp, có khi người nhà cũng không nhận được tin tức về người chết.
So với những lần gọi nhập ngũ trước kia, chính sách của Kim Phi với Cửu công chúa ở thời điểm hiện tại là điều mà trước kia dân chúng chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Không chỉ tất cả những người lính tham gia cuộc chiến đều nhận được vinh dự tương ứng, mà những binh lính đã hy sinh cũng nhận được những khoản trợ cấp tương ứng.
Điều quan trọng nhất là, trên thực tế, Kim Phi, với tư cách là người có địa vị đứng đầu, cao nhất ở Xuyên Thục, không chỉ tự mình tham gia các trận chiến ở thành Du Quan và Hi Châu, mà còn chiến đấu đến cùng, chưa bao giờ lùi bước.
Hơn nữa, sự tuyên truyền của nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa Kim Xuyên cũng đóng vai trò khai sáng trí tuệ cho dân chúng, trải qua sự tuyên truyền của báo chí và đoàn ca múa, rất nhiều dân chúng đã hiểu được rằng những ngày tốt đẹp như hiện tại là từ đâu mà có, cũng nhận ra rằng chỉ dựa vào một mình Kim Phi thì không thể giữ được Xuyên Thục.
Trước kia triều đình gọi nhập ngũ cơ bản đều là bắt lính, nhưng bây giờ Cửu công chúa gọi nhập ngũ, rất nhiều dân chúng đều chủ động đưa con cái của mình đi tòng quân.
Sau khi bài diễn thuyết của Cửu công chúa kết thúc, những binh lính tham gia trận chiến ở kênh Hoàng Đồng xếp hàng lên bờ, sau khi điều chỉnh lại đội ngũ ở trên bãi đất trống một cách đơn giản, Trương Lương tuyên bố đội viễn chinh sẽ được nghỉ ba ngày.
Đội viễn chỉnh giải tán ngay tại chỗ, đoàn tụ với người nhà.
Bên kia, Cửu công chúa cũng đã quay lại trên xe ngựa.
Bài diễn thuyết vừa rồi của Cửu công chúa còn chưa phải là một bài diễn thuyết hoàn toàn xuất sắc, cho đến tận lúc này,
đôi mắt của cô ấy vẫn đỏ hoe.
Lúc này tiếng hoan hô đã kết thúc, hai đứa con đều đã ngủ say trong lòng của Châu Nhi và Quan Hạ Nhi.
"Phu quân, chúng ta ở lại đây một đêm hay hôm nay trở về làng?"
Quan Hạ Nhi hỏi một câu, sau đó nhìn Kim Phi đây mong đợi.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô xa nhà lâu như vậy, mặc dù đã gặp được con, nhưng cô vẫn thấy hơi nhớ nhà.
Chỉ là Kim Phi không về cùng Cửu công chúa thì cô cũng không thể tự mình về được.
"Trở về đi." Kim Phi nói.
Trước khi trở về, Kim Phi đã viết thư cho Mãn Thương trước, để anh ta chuẩn bị những vật tư liên quan đến việc chế tạo súng trường và sản xuất đạn.
Nếu là thời đại hòa bình, Cửu công chúa khó có thể dùng những lời nói này để an ủi người nhà của các liệt sĩ, nhưng lúc này dân chúng không hề oán giận, ngược lại còn có dân chúng an ủi Cửu công chúa.
"Bệ hạ, đừng nói nữa, trên nhật báo Kim Xuyên đã nói rằng Đại Khang mới không phải của một người hay một nhóm người, mà thuộc về tất cả con cháu của Viêm Hoàng, và cần được mọi người cùng nhau bảo vệt"
"Đúng vậy bệ hạ, nếu không có ngài với Kim tiên sinh thì làm sao chúng ta có thể có được cuộc sống tốt đẹp như bây giờ chứ? Chẳng phải Kim tiên sinh có thân phận cao quý như vậy cũng tự mình ra tiền tuyến à?"
"Đúng Đúng, nếu không có Kim tiên sinh với bệ hạ tìm việc làm cho chúng ta, năm ngoái trời rét đậm, chắc cả nhà ta đã chết đói hết rồi!"
"Mặc dù con ta đã hy sinh, nhưng nó chết một cách vinh quang, là một anh hùng, sau này ta đi xuống cũng có thể gặp mặt tổ tiên!"
Trước khi Kim Phi nổi lên, triều đình đã bắt giữ nhiều thanh niên trai tráng rất nhiều năm.
Vô số dân chúng bị đưa ra chiến trường, sau đó chết không rõ nơi chôn.
Đừng nói là trợ cấp, có khi người nhà cũng không nhận được tin tức về người chết.
So với những lần gọi nhập ngũ trước kia, chính sách của Kim Phi với Cửu công chúa ở thời điểm hiện tại là điều mà trước kia dân chúng chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Không chỉ tất cả những người lính tham gia cuộc chiến đều nhận được vinh dự tương ứng, mà những binh lính đã hy sinh cũng nhận được những khoản trợ cấp tương ứng.
Điều quan trọng nhất là, trên thực tế, Kim Phi, với tư cách là người có địa vị đứng đầu, cao nhất ở Xuyên Thục, không chỉ tự mình tham gia các trận chiến ở thành Du Quan và Hi Châu, mà còn chiến đấu đến cùng, chưa bao giờ lùi bước.
Hơn nữa, sự tuyên truyền của nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa Kim Xuyên cũng đóng vai trò khai sáng trí tuệ cho dân chúng, trải qua sự tuyên truyền của báo chí và đoàn ca múa, rất nhiều dân chúng đã hiểu được rằng những ngày tốt đẹp như hiện tại là từ đâu mà có, cũng nhận ra rằng chỉ dựa vào một mình Kim Phi thì không thể giữ được Xuyên Thục.
Trước kia triều đình gọi nhập ngũ cơ bản đều là bắt lính, nhưng bây giờ Cửu công chúa gọi nhập ngũ, rất nhiều dân chúng đều chủ động đưa con cái của mình đi tòng quân.
Sau khi bài diễn thuyết của Cửu công chúa kết thúc, những binh lính tham gia trận chiến ở kênh Hoàng Đồng xếp hàng lên bờ, sau khi điều chỉnh lại đội ngũ ở trên bãi đất trống một cách đơn giản, Trương Lương tuyên bố đội viễn chinh sẽ được nghỉ ba ngày.
Đội viễn chỉnh giải tán ngay tại chỗ, đoàn tụ với người nhà.
Bên kia, Cửu công chúa cũng đã quay lại trên xe ngựa.
Bài diễn thuyết vừa rồi của Cửu công chúa còn chưa phải là một bài diễn thuyết hoàn toàn xuất sắc, cho đến tận lúc này,
đôi mắt của cô ấy vẫn đỏ hoe.
Lúc này tiếng hoan hô đã kết thúc, hai đứa con đều đã ngủ say trong lòng của Châu Nhi và Quan Hạ Nhi.
"Phu quân, chúng ta ở lại đây một đêm hay hôm nay trở về làng?"
Quan Hạ Nhi hỏi một câu, sau đó nhìn Kim Phi đây mong đợi.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô xa nhà lâu như vậy, mặc dù đã gặp được con, nhưng cô vẫn thấy hơi nhớ nhà.
Chỉ là Kim Phi không về cùng Cửu công chúa thì cô cũng không thể tự mình về được.
"Trở về đi." Kim Phi nói.
Trước khi trở về, Kim Phi đã viết thư cho Mãn Thương trước, để anh ta chuẩn bị những vật tư liên quan đến việc chế tạo súng trường và sản xuất đạn.