Nhưng làm như vậy cũng vô cùng nguy hiểm.
Lỡ như người Đông Man phát hiện ra, chúng có thể bao vây bọn họ lại, một lưới tóm gọn.
Thế nên cách làm lúc này của Trương Lương chính là một ván cược nguy hiểm hơn kế vườn không nhà trống rất nhiều.
Nếu thẳng cược, bọn họ sẽ thăng được một trận chiến chưa từng có trong lịch sử.
Nếu thua cược, đến mạng cũng không còn.
Hướng bắc của chiến trường, Đại Tráng không cưỡi ngựa chạy như điên, mà vẫn nhìn chằm chăm về hướng nam.
Khi thấy mũi tên lệnh của Hắc Tử, anh ta lập tức bảo các. ky binh vứt bỏ nhánh cây, trở lại hướng nam.
Lúc này những nhân viên hộ tống đi bộ cũng đã đến gần trại ngựa, đang đứng ở ven đường.
"Tình huống gì thế này?"
Đại Tráng nhìn qua kính viễn vọng thấy cả doanh trại Đông Man đang quỳ đầy đất, tỏ ra khó hiểu.
Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Dựa theo kế hoạch, trước hết anh ta phải tạo thế cho. Trương Lương ở phía bắc, sau đó đợi Trương Lương thu hút được sự chú ý của người Đông Man ở phía nam, anh ta sẽ dẫn ky binh giáp đen và bộ binh nhân viên hộ tống xông vào tấn công trại ngựa.
Cho dù bọn họ không thể chiếm được trại ngựa, cũng phải nghĩ hết tất cả biện pháp để thả toàn bộ ngựa chiến trong trại ra.
Thuốc mà Hầu Tử thả xuống sông là do Ngụy Vô Nhai đặc. biệt chế ra, hai khắc sau khi uống sẽ có tác dụng, sau đó sẽ bị tiêu chảy ba đến bốn ngày.
Ngựa chiến tuy rất to lớn, có khả năng kháng thuốc mạnh hơn con người, nhưng chúng uống rất nhiều, không thể khỏi bệnh trong một hai ngày được.
Cho dù có khỏi, bị tiêu chảy suốt một ngày, ngựa tốt cũng mệt lả, yếu như sên.
Hôm nay Yakimo đã bị bắt, chỉ cần Đại Tráng tấn công trại ngựa thành công, trận chiến này sẽ thắng hơn một nửa.
Cuối cùng quân Đông Man vừa không có kẻ cầm đầu, vừa không có ngựa chiến, cũng giống như con hổ không răng.
Đại Tráng biết Yakimo đã bố trí binh lính canh giữ xung quanh trại ngựa, nên trước khi tới, anh ta đã chuẩn bị tinh thần để liều chết mà đánh một trận.
Nhưng ai mà ngờ anh ta chỉ mới dẫn người đi càn quét phía bắc một lượt, lúc trở lại toàn bộ binh lính Đông Man canh giữ trại ngựa đã giao nộp vũ khí để đầu hàng...
Mặc dù Đại Tráng bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh ta không do dự quá lâu, lập tức ra lệnh cho bộ binh nhân viên hộ tống chia thành hai đội.
Một đội trói những binh lính đầu hàng, một đội bät đầu di chuyển ngựa chiến.
Trên tường thành, Kim Phi kích động siết chặt nắm đấm.
Y không ngờ Trương Lương thật sự đánh thẳng rồi!
Cửu công chúa còn kích động hơn Kim Phi, cô ấy đập mạnh vào tường thành, quay đầu hét lớn: "Tân Trấn! Mau, ngươi đích thân dẫn cấm quân và Tả Kiêu Vệ qua sông, giúp tiêu cục Trấn Viễn trông chừng tù binh!"
Kim Phi nghe vậy, cũng lập tức nhận ra.
Nhóm Trương Lương bảo người Đông Man đầu hàng, số người đầu hàng quá nhiều.
Nếu như không có ai đến trói và giam tù binh, người Đông Man nhất định sẽ nhanh chóng phản ứng.
Đến lúc đó lỡ như dẫn đến một cuộc nổi loạn, vậy thì rất phiền phức.
Thế nên nhất định phải nhanh chóng phái người đi tiếp nhận tù binh.
Mà xung quanh kinh thành ngoại trừ cấm quân bên trong thành, chỉ có sáu đội quân Đông Cung của Thái Tử và Tả Kiêu Vệ ở ngoài thành.
Sáu đội quân Đông Cung mặc dù lúc trước do Tân Chung dẫn đầu, nhưng bây giờ Tân Chung đã chết, Tân Trấn cũng chưa ra tay dọn dẹp, dĩ nhiên không thể dùng.
Có thể sử dụng được chỉ có cấm quân và Tả Kiêu Vệ.
Tân Trấn quay đầu nhìn về phía Hoàng đế, thấy Trần Cát gật đầu, bèn nhìn về phía Cửu công chúa: "Điện hạ, dẫn bao nhiêu cấm quân qua sông?"
"Việc này còn cần phải hỏi sao? Có thể mang bao nhiêu thì mang bấy nhiêu!" Cửu công chúa nói.
"Bây giờ bên trong thành nói không chừng vẫn còn tàn dư của Thái tử, ta dẫn cấm quân đi, lỡ như bọn họ lại đột ngột gây chuyện thì sao?" Tân Trấn hỏi
"Bên trong hoàng cung có nhân viên hộ tống và quân giáp đỏ, trên trời còn có khinh khí cầu, tàn dư của Thái tử đừng hòng xông đến." Cửu công chúa liếc bá quan văn võ, lạnh lùng nói: "Còn bên ngoài hoàng thành, cứ để mặc bọn họ gây chuyện, chỉ sợ bọn họ không có lá gan đó!"
Tàn dư của Thái tử chính là lũ tay sai và tử sĩ mà bọn quyền quý âm thầm đào tạo.
Chỉ cần phòng thủ hoàng thành, bọn họ có gây chuyện cũng không ảnh hưởng tới đại cục, ngược lại sẽ bị bại lộ.
Đợi trận chiến bên bờ bắc kết thúc, thứ chờ đợi bọn họ là cái gì, không cần nói cũng biết.
"Nghe theo Vũ Dương, mau đi đi!" Trần Cát thấy Tân Trấn còn hơi do dự, mở miệng nói. Hoàng đế đích thân ra lệnh, Tân Trấn lập tức không chần chừ nữa, vừa chạy xuống dưới cổng thành, vừa gọi phụ tá đến, bảo hắn đi truyền lệnh cho Tả Kiêu Vệ và Cục tình báo.
Lỡ như người Đông Man phát hiện ra, chúng có thể bao vây bọn họ lại, một lưới tóm gọn.
Thế nên cách làm lúc này của Trương Lương chính là một ván cược nguy hiểm hơn kế vườn không nhà trống rất nhiều.
Nếu thẳng cược, bọn họ sẽ thăng được một trận chiến chưa từng có trong lịch sử.
Nếu thua cược, đến mạng cũng không còn.
Hướng bắc của chiến trường, Đại Tráng không cưỡi ngựa chạy như điên, mà vẫn nhìn chằm chăm về hướng nam.
Khi thấy mũi tên lệnh của Hắc Tử, anh ta lập tức bảo các. ky binh vứt bỏ nhánh cây, trở lại hướng nam.
Lúc này những nhân viên hộ tống đi bộ cũng đã đến gần trại ngựa, đang đứng ở ven đường.
"Tình huống gì thế này?"
Đại Tráng nhìn qua kính viễn vọng thấy cả doanh trại Đông Man đang quỳ đầy đất, tỏ ra khó hiểu.
Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Dựa theo kế hoạch, trước hết anh ta phải tạo thế cho. Trương Lương ở phía bắc, sau đó đợi Trương Lương thu hút được sự chú ý của người Đông Man ở phía nam, anh ta sẽ dẫn ky binh giáp đen và bộ binh nhân viên hộ tống xông vào tấn công trại ngựa.
Cho dù bọn họ không thể chiếm được trại ngựa, cũng phải nghĩ hết tất cả biện pháp để thả toàn bộ ngựa chiến trong trại ra.
Thuốc mà Hầu Tử thả xuống sông là do Ngụy Vô Nhai đặc. biệt chế ra, hai khắc sau khi uống sẽ có tác dụng, sau đó sẽ bị tiêu chảy ba đến bốn ngày.
Ngựa chiến tuy rất to lớn, có khả năng kháng thuốc mạnh hơn con người, nhưng chúng uống rất nhiều, không thể khỏi bệnh trong một hai ngày được.
Cho dù có khỏi, bị tiêu chảy suốt một ngày, ngựa tốt cũng mệt lả, yếu như sên.
Hôm nay Yakimo đã bị bắt, chỉ cần Đại Tráng tấn công trại ngựa thành công, trận chiến này sẽ thắng hơn một nửa.
Cuối cùng quân Đông Man vừa không có kẻ cầm đầu, vừa không có ngựa chiến, cũng giống như con hổ không răng.
Đại Tráng biết Yakimo đã bố trí binh lính canh giữ xung quanh trại ngựa, nên trước khi tới, anh ta đã chuẩn bị tinh thần để liều chết mà đánh một trận.
Nhưng ai mà ngờ anh ta chỉ mới dẫn người đi càn quét phía bắc một lượt, lúc trở lại toàn bộ binh lính Đông Man canh giữ trại ngựa đã giao nộp vũ khí để đầu hàng...
Mặc dù Đại Tráng bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh ta không do dự quá lâu, lập tức ra lệnh cho bộ binh nhân viên hộ tống chia thành hai đội.
Một đội trói những binh lính đầu hàng, một đội bät đầu di chuyển ngựa chiến.
Trên tường thành, Kim Phi kích động siết chặt nắm đấm.
Y không ngờ Trương Lương thật sự đánh thẳng rồi!
Cửu công chúa còn kích động hơn Kim Phi, cô ấy đập mạnh vào tường thành, quay đầu hét lớn: "Tân Trấn! Mau, ngươi đích thân dẫn cấm quân và Tả Kiêu Vệ qua sông, giúp tiêu cục Trấn Viễn trông chừng tù binh!"
Kim Phi nghe vậy, cũng lập tức nhận ra.
Nhóm Trương Lương bảo người Đông Man đầu hàng, số người đầu hàng quá nhiều.
Nếu như không có ai đến trói và giam tù binh, người Đông Man nhất định sẽ nhanh chóng phản ứng.
Đến lúc đó lỡ như dẫn đến một cuộc nổi loạn, vậy thì rất phiền phức.
Thế nên nhất định phải nhanh chóng phái người đi tiếp nhận tù binh.
Mà xung quanh kinh thành ngoại trừ cấm quân bên trong thành, chỉ có sáu đội quân Đông Cung của Thái Tử và Tả Kiêu Vệ ở ngoài thành.
Sáu đội quân Đông Cung mặc dù lúc trước do Tân Chung dẫn đầu, nhưng bây giờ Tân Chung đã chết, Tân Trấn cũng chưa ra tay dọn dẹp, dĩ nhiên không thể dùng.
Có thể sử dụng được chỉ có cấm quân và Tả Kiêu Vệ.
Tân Trấn quay đầu nhìn về phía Hoàng đế, thấy Trần Cát gật đầu, bèn nhìn về phía Cửu công chúa: "Điện hạ, dẫn bao nhiêu cấm quân qua sông?"
"Việc này còn cần phải hỏi sao? Có thể mang bao nhiêu thì mang bấy nhiêu!" Cửu công chúa nói.
"Bây giờ bên trong thành nói không chừng vẫn còn tàn dư của Thái tử, ta dẫn cấm quân đi, lỡ như bọn họ lại đột ngột gây chuyện thì sao?" Tân Trấn hỏi
"Bên trong hoàng cung có nhân viên hộ tống và quân giáp đỏ, trên trời còn có khinh khí cầu, tàn dư của Thái tử đừng hòng xông đến." Cửu công chúa liếc bá quan văn võ, lạnh lùng nói: "Còn bên ngoài hoàng thành, cứ để mặc bọn họ gây chuyện, chỉ sợ bọn họ không có lá gan đó!"
Tàn dư của Thái tử chính là lũ tay sai và tử sĩ mà bọn quyền quý âm thầm đào tạo.
Chỉ cần phòng thủ hoàng thành, bọn họ có gây chuyện cũng không ảnh hưởng tới đại cục, ngược lại sẽ bị bại lộ.
Đợi trận chiến bên bờ bắc kết thúc, thứ chờ đợi bọn họ là cái gì, không cần nói cũng biết.
"Nghe theo Vũ Dương, mau đi đi!" Trần Cát thấy Tân Trấn còn hơi do dự, mở miệng nói. Hoàng đế đích thân ra lệnh, Tân Trấn lập tức không chần chừ nữa, vừa chạy xuống dưới cổng thành, vừa gọi phụ tá đến, bảo hắn đi truyền lệnh cho Tả Kiêu Vệ và Cục tình báo.