Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường cái phía bắc thành Tây Xuyên, Kim Phi và Cửu công chúa sánh vai đi cùng nhau, đi theo sau là nhân viên hộ tống và quân Uy Thắng.

Trong quá trình tiến lên, còn có các đội ngũ quân Uy Thăng chạy tới hội họp không ngừng.

Người dân nghe được động tĩnh bên ngoài, vội vàng trốn sau cánh cửa nhìn ra ngoài.

Bởi vì tình hình thiên tai, tình cảnh thành Tây Xuyên vốn đã bi thảm, Mạnh Thiên Hải còn đột nhiên cho đóng cửa thành, càng khiến lòng người hoảng sợ.

Ở lầu hai của một quán rượu, một đám người đọc sách cùng nhìn ra ngoài đường cái qua cửa sổ.

“Bên ngoài có rất nhiều binh lính tham gia, không phải là người Cao Nguyên lại đánh tới thật đấy chứ?”

Nhìn thấy một đội ngũ trăm người của quân Uy Thắng chui ra từ ngõ nhỏ, tay cầm vũ khí chạy về đường chính, một thư sinh nhíu mày nói.

Thổ Phiên ở Cao Nguyên, cho nên rất nhiều người dân gọi người Thổ Phiên là người Cao Nguyên.

“Vốn đã có nạn đói, lại phải đánh giặc, không thể sống qua những ngày này được rồi!”

“Có Kim tiên sinh và Cửu công chúa ở đây, người Cao Nguyên mà đánh tới là đi chịu chết!”

“Kim tiên sinh và Cửu công chúa đã không ở Tây Xuyên lâu rồi, quân Trấn Viễn ở dốc Đại Mãng cũng bỏ chạy! Hơn nữa †a nghe nói Khánh đại nhân cũng bị cách chức, bây giờ chủ quản ở Tây Xuyên là một tên hoạn quan!”

“Thật hay giả vậy?”

“Đương nhiên là thật, không tin thì ngươi tới phủ châu mục nhìn xem!”

“Thảo nào người Cao Nguyên dám tới đây, chủ quản cũng đang đâ bị đổi thành hoạn quan, thế này không phải làm bừa à?”

“Nếu triều đình không làm bừa, thì sao lại điều Kim tiên sinh và Cửu công chúa điện hạ đi vào lúc này chứ?”

“Đúng vậy, nghe nói nhà họ Chu ở ngoài thành được Kim tiên sinh trợ giúp, xây mấy nhà máy, có rất nhiều nạn dân dựa vào việc làm công cho Kim tiên sinh để nuôi sống gia đình, bây giờ cũng đình công rồi, nạn dân không có việc làm nữa, đều dựa vào sự cứu tế của nhà họ Chu để tồn tại.”

“Thật bội phục Chu công tử, nếu ta mà là người gặp tình huống như hẳn, chắc chản đã điên rồi, nhưng bây giờ Chu công tử còn sống rộng rãi hơn trước kia.”

“Chu công tử cũng gặp được người cao quý, nếu không có Kim tiên sinh, chắc chắn hắn không thể chống đỡ được.”

“A, bên kia có rất nhiều người tới đây, còn treo cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn!”

“Không phải tiêu cục Trấn Viễn đã rút lui rồi à, sao lại xuất hiện nhiều nhân viên hộ tống như vậy?”

“Các người mau xem, đi phía trước có phải là Kim tiên sinh và Cửu công chúa điện hạ không?”

“Đúng là bọn họi”

“Tốt quá rồi, Kim tiên sinh và điện hạ đã tới, thành Tây Xuyên được cứu rồi!”

“Mau, đi xuống xem thử!”

Không chỉ đám thư sinh này, mà người dân biết được Kim Phi và Cửu công chúa tiến vào, cũng dồn dập lao ra khỏi cửa nhà, tràn lên đường phố.

Chẳng mấy chốc, đường cái chính đã bị người dân vây chặt như nêm cối.

Mạnh Thiên Hải nhanh chóng tổ chức quân Uy Thắng lên trước mở đường.

Đại Lưu cũng chỉ huy nhân viên hộ tống, vây Kim Phi và Cửu công chúa vào giữa.

Ba người Bắc Thiên Tâm, Thấm Nhi, Châu Nhi cũng cảnh giác đánh giá xung quanh, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Không có cách nào, thật sự quá nhiều người dân, tình huống cũng quá hỗn loạn, nếu có người xen lẫn trong người dân rồi nhắm một mũi tên về phía Kim Phi hoặc Cửu công chúa, vậy sẽ gây ra chuyện lớn.

Cũng may dù người dân kích động, nhưng không muốn gây chuyện, vẫn coi như biết phối hợp.

Cửa Khánh phủ, lúc này Khánh Hâm Nghiêu “đã ngất xỉu” đang đứng hẳn hoi bên đường.

Nhìn thấy Cửu công chúa và Kim Phi tới đây, anh ta nhanh chóng dẫn Khánh Mộ Lam đến đón.

“Vũ Dương, tiên sinh, cuối cùng các người đã trở lại!”

Chào hỏi xong, Khánh Mộ Lam mới chạy chậm lên, kéo lấy cánh tay Cửu công chúa, hưng phấn nói: “Nếu các người mà tới muộn thêm mấy ngày, ta sẽ ngột ngạt chết mất!”

Thái giám không chỉ cách chức của Khánh Hâm Nghiêều, còn giam lỏng cả nhà Khánh Hâm Nghiêu.

Lâu lắm rồi Khánh Mộ Lam không ra khỏi sân.

May là trước đó cô ấy đã bị Kim Phi phạt đòn roi, khoảng thời gian này mới ngoan ngoãn ở nhà, nếu không với tính tình của cô ấy, đã sớm không nhịn được dẫn người đánh ra ngoài rồi.

“Mộ Lam tỷ tỷ, tỷ chậm một chút!” Cửu công chúa hỏi: thương khỏi chưa?”

“Khỏi rồi! Mấy hôm trước đã bắt đầu cưỡi ngựa trong sân rồi"

“Khỏi rồi là được”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK