“Nhuận Nương, mấy người đang làm gì đó?” Quan Hạ Nhi lại gần hỏi.
Nhuận Nương và Kim Phi bấy giờ mới nghe thấy có người đến phía sau, quay ra nhìn thấy là công chúa Lộ Khiết, Nhuận Nương có vẻ hơi bất ngờ.
“Không phải ngày hôm qua tỷ tỷ nói guồng quay tơ có hơi trục trặc sao, khó được ngày đương gia trở về sớm, ta và đương gia cùng nhau xem guồng quay tơ của hai ta một chút.”
Nhuận Nương cũng từng đến thành Du Quan, tuy rằng không ra chiến trường, nhưng cũng chính mắt thấy cuộc chiến bảo vệ thành khi đó khốc liệt thế nào, cho nên cô ấy không có thiện cảm đối với người Đông Man.
Trước đây lúc gặp công chúa Lộ Khiết, tuy Nhuận Nương không tỏ thái độ rõ ràng, nhưng cũng chưa bao giờ chủ động chào hỏi với công chúa Lộ Khiết.
Bởi vì công chúa Lộ Khiết cứu Kim Phi, thái độ của Nhuận Nương với cô ta cuối cùng cũng có chút thay đổi.
Trả lời Quan Hạ Nhi xong, cô ấy gật đầu với công chúa Lộ Khiết, xem như chủ động chào hỏi.
Công chúa Lộ Khiết hơi khom người đáp lễ: “Xin chào Kim tiên sinh, Nhuận Nương phu nhân!”
Kim Phi vẫn ngồi xổm bên cạnh guồng quay tơ, gật đầu xem như đáp lễ. Quan Hạ Nhi thấy Kim Phi tỏ thái độ lạnh nhạt, cảm thấy y không chu đáo ân nhân cứu mạng, không khỏi khuấy động không khí một chút: “Đương gia, chàng
biết ta gặp được Lộ Khiết muội muội ở đâu không?”
Thật ra vừa rồi Kim Phi đã nhận được tin tức, biết công chúa Lộ Khiết đi tìm Cửu công chúa.
Nhưng để phối hợp với Quan Hạ Nhi, Kim Phi vẫn làm bộ không biết, hỏi: “Gặp ở đâu?”
“Ở cửa viện Khu Mật” Quan Hạ Nhi trách: “Lộ Khiết cũng thật là, bị thương không chịu nghỉ ngơi, còn chạy lung tung khắp nơi!”
“Có chút việc gấp cần tìm bệ hạ nên đi qua đó, tỷ tỷ yên tâm, xong chuyện này, về sau ta sẽ không tùy tiện ra ngoài nữa!”
Công chúa Lộ Khiết nói xong, còn cố ý vô tình mà liếc nhìn Kim Phi. “Lộ Khiết muội muội, vào nhà ngồi đi.”
Quan Hạ Nhi nói, định dìu công chúa Lộ Khiết vào nhà, nhưng công chúa Lộ Khiết lại lắc đầu: “Trong viện mát mẻ, ta muốn ngồi trong sân một lúc.”
Quan Hạ Nhi nghe vậy, vô thức nhìn thoáng qua phía sau công chúa Lộ Khiết.
Băng Nhi, Sương Nhi đều là cao thủ, tuy rằng Băng Nhi đã cứu Kim Phi, nhưng dù sao cũng là người Đông Man, hiện giờ Bắc Thiên Tâm và Châu Nhi lại không ở đây, lỡ như mấy người đó định làm gì Kim Phi thì ở đây không ai có thể ngăn được.
Cũng may nhân viên hộ tống đứng canh và công chúa Lộ Khiết cũng hiểu rõ vấn đề này, cho nên Băng Nhi, Sương Nhi không theo vào, chỉ có Giang Văn Văn và hai nhân viên hộ tống nữ đi theo sau công chúa Lộ Khiết.
Thấy vậy Quan Hạ Nhi cũng an tâm, cười chỉ vào cái ghế mây bên cạnh: “Vậy muội ngồi đây hóng mát, ta vào phòng bếp làm mấy món thức ăn, chuẩn bị xong thì chúng ta ăn cơm luôn!”
Phòng bếp vốn dĩ chính là địa bàn của Nhuận Nương, Quan Hạ Nhi vào phòng bếp, Nhuận Nương cũng tiện đứng đợi nên cũng đi theo vào phòng bếp bận việc.
Giang Văn Văn thấy thế, đỡ công chúa Lộ Khiết ngồi xuống ghế mây xong thì cũng dẫn theo hai nhân viên hộ tống nữ bước lùi ra sau, đứng chung với đội cận vệ của Kim Phi.
Vì thế trong viện chỉ còn lại Kim Phi và công chúa Lộ Khiết. “Tiên sinh, sửa chữa guồng quay tơ mà ngài phải tự mình sửa sao?” Công chúa Lộ Khiết lên tiếng trước.
Nhuận Nương và Kim Phi bấy giờ mới nghe thấy có người đến phía sau, quay ra nhìn thấy là công chúa Lộ Khiết, Nhuận Nương có vẻ hơi bất ngờ.
“Không phải ngày hôm qua tỷ tỷ nói guồng quay tơ có hơi trục trặc sao, khó được ngày đương gia trở về sớm, ta và đương gia cùng nhau xem guồng quay tơ của hai ta một chút.”
Nhuận Nương cũng từng đến thành Du Quan, tuy rằng không ra chiến trường, nhưng cũng chính mắt thấy cuộc chiến bảo vệ thành khi đó khốc liệt thế nào, cho nên cô ấy không có thiện cảm đối với người Đông Man.
Trước đây lúc gặp công chúa Lộ Khiết, tuy Nhuận Nương không tỏ thái độ rõ ràng, nhưng cũng chưa bao giờ chủ động chào hỏi với công chúa Lộ Khiết.
Bởi vì công chúa Lộ Khiết cứu Kim Phi, thái độ của Nhuận Nương với cô ta cuối cùng cũng có chút thay đổi.
Trả lời Quan Hạ Nhi xong, cô ấy gật đầu với công chúa Lộ Khiết, xem như chủ động chào hỏi.
Công chúa Lộ Khiết hơi khom người đáp lễ: “Xin chào Kim tiên sinh, Nhuận Nương phu nhân!”
Kim Phi vẫn ngồi xổm bên cạnh guồng quay tơ, gật đầu xem như đáp lễ. Quan Hạ Nhi thấy Kim Phi tỏ thái độ lạnh nhạt, cảm thấy y không chu đáo ân nhân cứu mạng, không khỏi khuấy động không khí một chút: “Đương gia, chàng
biết ta gặp được Lộ Khiết muội muội ở đâu không?”
Thật ra vừa rồi Kim Phi đã nhận được tin tức, biết công chúa Lộ Khiết đi tìm Cửu công chúa.
Nhưng để phối hợp với Quan Hạ Nhi, Kim Phi vẫn làm bộ không biết, hỏi: “Gặp ở đâu?”
“Ở cửa viện Khu Mật” Quan Hạ Nhi trách: “Lộ Khiết cũng thật là, bị thương không chịu nghỉ ngơi, còn chạy lung tung khắp nơi!”
“Có chút việc gấp cần tìm bệ hạ nên đi qua đó, tỷ tỷ yên tâm, xong chuyện này, về sau ta sẽ không tùy tiện ra ngoài nữa!”
Công chúa Lộ Khiết nói xong, còn cố ý vô tình mà liếc nhìn Kim Phi. “Lộ Khiết muội muội, vào nhà ngồi đi.”
Quan Hạ Nhi nói, định dìu công chúa Lộ Khiết vào nhà, nhưng công chúa Lộ Khiết lại lắc đầu: “Trong viện mát mẻ, ta muốn ngồi trong sân một lúc.”
Quan Hạ Nhi nghe vậy, vô thức nhìn thoáng qua phía sau công chúa Lộ Khiết.
Băng Nhi, Sương Nhi đều là cao thủ, tuy rằng Băng Nhi đã cứu Kim Phi, nhưng dù sao cũng là người Đông Man, hiện giờ Bắc Thiên Tâm và Châu Nhi lại không ở đây, lỡ như mấy người đó định làm gì Kim Phi thì ở đây không ai có thể ngăn được.
Cũng may nhân viên hộ tống đứng canh và công chúa Lộ Khiết cũng hiểu rõ vấn đề này, cho nên Băng Nhi, Sương Nhi không theo vào, chỉ có Giang Văn Văn và hai nhân viên hộ tống nữ đi theo sau công chúa Lộ Khiết.
Thấy vậy Quan Hạ Nhi cũng an tâm, cười chỉ vào cái ghế mây bên cạnh: “Vậy muội ngồi đây hóng mát, ta vào phòng bếp làm mấy món thức ăn, chuẩn bị xong thì chúng ta ăn cơm luôn!”
Phòng bếp vốn dĩ chính là địa bàn của Nhuận Nương, Quan Hạ Nhi vào phòng bếp, Nhuận Nương cũng tiện đứng đợi nên cũng đi theo vào phòng bếp bận việc.
Giang Văn Văn thấy thế, đỡ công chúa Lộ Khiết ngồi xuống ghế mây xong thì cũng dẫn theo hai nhân viên hộ tống nữ bước lùi ra sau, đứng chung với đội cận vệ của Kim Phi.
Vì thế trong viện chỉ còn lại Kim Phi và công chúa Lộ Khiết. “Tiên sinh, sửa chữa guồng quay tơ mà ngài phải tự mình sửa sao?” Công chúa Lộ Khiết lên tiếng trước.