Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cục trưởng Hàn, lần này đúng là nhờ có các ngươi!”

Bộ chỉ huy lâm thời của quân Thiết Lâm, Khánh Hoài tự mình rót cho Hàn Phong một chén trà: “Trong quân cấm uống rượu, nên ta lấy trà thay rượu cảm tạ Cục trưởng Hà đã giúp đỡi”

Mỗi ngành đều có lĩnh vực chuyên môn của nó, lần này bắt được các quyền quý nhanh như vậy, không thể bỏ qua công lao Hàn Phong dẫn dắt Cục tình báo.

“Khánh Hầu khách khí rồi, công việc thôi mà!” Hàn Phong đưa hai tay ra nhận lấy chén trà, khiêm tốn đáp.

Địa vị của anh ta bây giờ không hề thấp hơn Khánh Hoài, nhưng trước đây Kim Xuyên là thái ấp của Khánh Hoài, Hàn Phong lại là người Kim Xuyên, đã từng nghe qua không ít lời ra lời vào về Khánh Hoài, nên anh ta không dám tự phụ trước mặt Khánh Hoài.

“Cục trưởng Hàn, với cái đám súc sinh đang lẩn trốn kia, Cục tình báo định xử lý thế nào?”

“Hiện giờ lương thực đã rất khan hiếm, đám súc sinh này lại dám đốt lương thực, bệ hạ và tiên sinh đang rất tức nh cho ta giết hết, dù chúng có chạy tới đâu, Cục tình báo sẽ truy lùng tới cùng!” Hàn Phong đáp.

“Đúng, không được bỏ qua cho chúng!” Khánh Hoài cũng gật đầu.

Hai người đang trò chuyện thì Chung Ngũ gõ cửa bước vào: “Bẩm tướng quân, lương thực cứu trợ đã được đưa tới!"

“Đến rồi thì sắp xếp nhập vào kho đi!” “Rõ!” Chung Ngũ hành lễ với Khánh Hoài và Hàn Phong rồi xoay người rời đi.

“Xấu hổ thật đấy, vốn dĩ tới thành Thư Châu này để thu lương thực, không ngờ lại phải chờ lương thực cứu trợ từ Xuyên Thục tới!” Khánh Hoài thở dài.

“Chuyện này đâu thể trách Khánh Hầu, là do đám súc sinh kia coi trời bằng vung!” Hàn Phong an ủi Khánh Hoài, rồi nói tiếp: “Nói đến đây, ta lại nhớ tới một chuyện.”

“Chuyện gì?” Khánh Hoài hỏi.

“Trước khi tới đây, tướng quân Lưu Thiết có gửi về một báo cáo chiến sự cho tiên sinh, nói cách họ đã xoay xở lương thực ở huyện Phong Lăng...”

Hàn Phong bắt đầu kể lại cách làm của Lưu Thiết, Khánh Hoài nghe xong, mắt lập tức sáng lên.

“Đúng rồi, kho lương thực của Thư Châu đã bị đốt, nhưng ta có thể đến nơi khác để xoay sở lương thực, vừa hay ở bến tàu đang còn một nghìn người tới tiếp viện chưa về!”

Khánh Hoài mừng rỡ nói: “Cục trưởng Hàn, ngươi có biết xung quanh đây có kho lương thực lớn nào không?”

Hàn Phong mỉm cười, lấy một danh sách từ trong ngực ra: “Đây là mấy kho. lương thực tương đối lớn quanh Thư Châu, vòng tròn này là ở thượng nguồn, cũng cách bờ sông không quá xa.”

Thành Thư Châu nằm bên cạnh một nhánh của Trường Giang, lấy được kho lương thực ở thượng nguồn kia lại càng dễ vận chuyển.

“Không hổ là Cục trưởng Hàn!” Khánh Hoài vỗ vai Hàn Phong: “Đa tại”

Xế chiều ngày hôm đó, Chung Ngũ mang theo một nghìn quân Thiết Lâm ngồi thuyền, đi lên ngược dòng dọc theo nhánh sông, đi tới kho lương thực theo lời của Hàn Phong nói.

Khi bọn họ còn cách kho lương thực mười dặm, quyền quý sở hữu kho lương thực kia đã nhận được tin, nếu hắn chọn phóng hỏa, mấy người Chung Ngũ sẽ không lấy được tý lương thực nào.

Nhưng quân Thiết Lâm vừa mới tàn sát một đợt ở thành Thư Châu, khiến ai cũng phải kinh hãi, quyền quý này làm sao mà dám đốt tiếp chứ?

Hắn ta không những không dám đốt, mà còn chạy tới bờ sông chờ mấy. người Chung Ngũ tới, rồi chủ động đưa chìa khóa kho lương thực, còn đồng ý sẽ cho xe chở lương thực đến tận thuyền của quân Thiết Lâm.

Chung Ngũ thấy người kia thức thời như vậy, cũng không làm khó hắn nữa, để một trăm quân Thiết Lâm ở lại trong coi kho lương thực, rồi tiếp tục đi về phía kho lương thực tiếp theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK