Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vậy âm thanh đó là gì?" Cậu bé nghỉ ngờ hỏi.

"Tỷ cũng không biết, không phải cha chúng ta ra ngoài xem sao, chờ hỏi cha..."

Đứa trẻ còn chưa nói xong đã thấy cha mình chạy về trong sự hoảng loạn, vội vàng đóng cửa lại.

"Cha nó à, có chuyện gì vậy?" Người mẹ ngẩng đầu nhìn lên hỏi.

"Có một con quái vật ngoài kia!" Người cha dựa lưng vào cửa: " m thanh đến từ con quái vật đó!"

"Quái vật gì cơ?" người mẹ hoảng sợ.

"Đó là... Đó là một con quái vật rất lớn có thể bay trên bầu trời!" sắc mặt người cha tái nhợt vì sợ hãi.

"Một con quái vật có thể bay trên bầu trời sao?"

Cậu bé tò mò, rút một nắm cỏ tranh từ đống cỏ, rồi nhìn ra ngoài từ khe hở.

"Ôi, lớn thật đấy!" Cậu bé thốt lên.

"Con trai ngốc, con không muốn sống nữa sao, nếu bị quái vật nhìn thấy thì nó sẽ nuốt chửng con đó!"

Người cha đẩy đứa trẻ ra, sau đó rút một nắm cỏ tranh ra khỏi đống cỏ để bịt kín cửa.

Sau đó, ông ta quỳ trên mặt đất, bái lạy về phía phi thuyền: "Xin ngài đừng trách trẻ con, đừng chấp nhặt với trẻ con!"

"Cha, con nghe Bích Hoa nói quốc sư đại nhân của tiêu cục Trấn Viễn đã tạo ra một con cá rất lớn có thể bay lên trời, chẳng lẽ là cái này sao?", cô bé hỏi.

"Vớ vẩn, cá ở trong nước, cho dù cá có lớn đến đâu cũng không thể bay lên trời được!"

người cha trừng mắt nhìn cô bé: "Còn cả con bé Bích Hoa đó nữa, nó đi vào thành thăm người thân, khi trở về toàn thấy nói nhảm, sau này tránh xa nó ra, đừng nghe nó nói năng lung tung!"

"Bích Hoa không nói nhảm, cậu ấy đã nghe tiên sinh kể chuyện ở trong thành nói vậy màiI", cô bé bảo vệ người bạn thân nhất của mình.

"Con bé ngốc này, còn dám già mồm với ông đây à?" Người cha vừa nói vừa giáng bạt tai vào cô bé.

"Cha, tỷ tỷ không nói nhảm, vừa rồi con nhìn thấy lá cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn trên con cá lớn đói"

Cậu bé thấy cha mình vẫn muốn đánh tiếp nên vội nói giúp tỷ tỷ.



"Con trai, con nhận ra được lá cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn sao?", người cha không nỡ đánh con trai, chỉ trừng mắt dữ tợn.

"Đương nhiên là nhận ra rồi", Cậu bé gật đầu mạnh, tự tin nói: "Năm ngoái, con và Ham Oa đi chăn cừu sau núi đã nhìn thấy người của tiêu cục Trấn Viễn một lần ở trên đường, con nhớ rõ lá cờ của họ, cha không tin thì hỏi Ham Oa đi!"

"Cha nó à, ông còn nhớ thương nhân mà ông gặp trên đường lớn vào tháng trước không? Ông ta nói quốc sư đại nhân của Xuyên Thục đang phân chia đất đai cho người dân chúng ta. Phủ Kinh Triệu ở phía Tây đã được phân xong rồi!" người mẹ hỏi: "Ông nói xem liệu có phải quốc sư đại nhân đến phân chia đất đai cho chúng ta không?"

Người cha tỏ vẻ trầm ngâm, suy nghĩ một lúc rồi kéo tấm cỏ tranh vừa nhét vào cửa ra.

Lúc này phi thuyền cách trấn không xa, khung cảnh càng trở nên chân thực hơn.

Quả nhiên có một lá cờ đen được cắm bên hông phi thuyền.

Cờ đen hiếm khi được mọi người sử dụng, cộng với nhiều lời đồn khác nhau về Khi Phi, người cha cuối cùng cũng tin rồi!

"Quốc sư đại nhân cuối cùng cũng đến rồi! Tiêu cục Trấn Viễn cuối cùng cũng tới rồi! Chúng ta cuối cùng cũng được phân chia đất đai rồi!"

Người cha run lên vì phấn khích, lao ra khỏi nhà như điên, chạy về phía phi thuyền.

Tình hình tương tự cũng xảy ra khắp trấn.

Phi thuyền vừa hạ cánh đã bị bao vây bởi đám người chạy tới.

Những nhân viên hộ tống chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu theo bản năng.

Cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá trên phi thuyền cũng được nâng lên và nhắm vào đám đông.

Những nhân viên hộ tống cũng rối rít rút kiếm và giơ nỏ cầm tay!

"Làm gì vậy hả? Thu đao lại hết cho ta!"

Hàn Phong tức giận nói: "Các ngươi đã quên lời nói của tiên sinh rồi sao? Vũ khí của tiêu cục Trấn Viễn không bao giờ được phép chĩa vào người dân!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK