Theo sự chỉ huy của đội trưởng đội một, tất cả binh lính của đại đội 1 đều dừng hết lại việc trong tay, nhìn theo Lý Địch một thân một mình bước vào mảnh đất hoang rộng lớn, không chút do dự đi về hướng quân chỉnh chiến phía Nam của người Đảng Hạng.
Quân chinh chiến phía Nam luôn để mắt tới động tĩnh của quân Thục, phát hiện thấy Lý Địch thì lập tức bẩm báo ngay cho Lý Lăng Duệ.
Lý Lăng Duệ đang ở trong lều họp với một nhóm tướng lĩnh cấp cao và phụ tá, nghe tin quân Thục cử sứ giả đến, không ít người khựng lại trong giây lát, sau đó tỏ ra kinh ngạc.
Sau đó, một quan viên vội vàng đứng dậy, chắp tay chúc mừng Lý Lăng Duệ: “Chúc mừng Đại Vương! Chúc mừng Đại 'Vương! Quân Thục chưa đánh đã sợ, nhất định là phái người đến cầu hòa rồi!”
Các phụ tá khác và tướng lĩnh Đảng Hạng cũng tỏ ra đồng tình.
Bởi vì cảnh tượng như này, mấy chục năm gần đây xảy ra quá nhiều rồi.
Từ những ghi chép lại, Đại Khang đồng nghĩa với danh từ suy yếu, chỉ cần đại quân bọn họ tiến lên, Đại Khang ngay lập tức sẽ cử sứ giả sang cầu hòa.
Cho dù họ có đề ra bao nhiêu yêu cầu quá đáng thì người
Đại Khang hầu như đều sẽ đáp ứng.
Một số phụ tá thậm chí còn đang suy nghĩ lát nữa nên sỉ nhục sứ giả Đại Khang như nào, và nên đề ra những yêu cầu gì.
Các tướng lĩnh đang vô cùng hồ hởi, căn bản không phát hiện ra, trên mặt Lý Lăng Duệ, người phụ trách tình báo, và một vài phụ tá cốt cán khác đều không có biểu cảm gì là vui vẻ.
Bởi vì vài người bọn họ đã nghiên cứu tỉ mỉ tư liệu của Kim Phi, hiểu được tính cách của y, cũng biết được câu Cửu công chúa đã từng nói lúc ở kinh thành.
Từ hôm nay trở đi, Đại Khang sẽ không bao giờ nhường lại lãnh thổ! Không cống nạp! Không hòa thân! Không bồi thường!
Cửu công chúa khi đó thậm chí còn hào hùng mà tuyên bố rằng “Thiên tử sẽ bảo vệ đất nước, bậc quân vương cũng. sẽ chết vì xã tắc”.
Trên thực tế, Cửu công chúa và Kim Phi cũng đã làm như Vậy.
Cửu công chúa mặc dù không đích thân đi trấn thủ đất nước, nhưng Kim Phi đã làm được điều đó!
Tất cả mọi người đều biết, ở Xuyên Thục ai là người có tiếng nói nhất.
Bất kể là thế lực hay là năng lực, Kim Phi đều mạnh hơn Cửu công chúa này!
Nhưng khi người Đông Man tiến tới thành Du Quan, Kim Phi chỉ tập hợp mấy ngàn quân, đã lập tức lao ra chiến trường!
Quân Đông Man ngoài thành Du Quan khi đó có hơn trăm ngàn người, cho dù Kim Phi có lợi hại đến đâu, chuẩn bị đầy đủ như thế nào thì vẫn vô cùng nguy hiểm!
Sau khi đánh bại quân Đông Man, Kim Phi lại không dừng mà quay lại ngay, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất lao tới tiền tuyến Hi Châu!
Tiền tuyến Hi Châu còn nguy hiểm hơn nhiều so với thành Du Quan, thế nhưng Kim Phi vẫn không hề lùi bước!
Chỉ với phần dũng khí này, hầu hết các hoàng đế trong lịch sử đều không thể làm được!
Nếu như bây giờ đối đầu với quân viễn chinh phía Nam là Đại Khang ngày xưa, hay là Tần vương, Tứ hoàng tử thì Lý Lăng Duệ cũng sẽ giống như các tướng lĩnh, cho rằng sứ giá Đại Khang tới là để cầu hòa.
Nhưng đối mặt với chủ soái là Kim Phi, lực lượng nòng cốt là tiêu cục Trấn Viễn và đội quân Trấn Viễn, Lý Lăng Duệ không tin rằng Kim Phi sẽ tới để cầu hòa!
Tuy răng phần lớn tướng lĩnh Đảng Hạng cũng như các phó tướng đều liều lĩnh, phản ứng cũng không nhanh nhẹn như các quan trong triều, nhưng bọn họ không phải kẻ ngốc, rất nhanh đã nhận ra sắc mặt của Lý Lăng Duệ có gì đó không đúng lắm, lần lượt ngậm chặt miệng.
Lý Lăng Duệ lúc này không có tâm trạng nói nhiều với nhóm người liều lĩnh này, hắn xua tay ra hiệu cho các văn võ bá quan rời đi, nhưng bảo người phụ trách tình báo và phó tướng ở lại.
Lý Lăng Duệ ra lệnh: “Sứ giả Đại Khang tới thì dẫn thẳng hắn tới chỗ này gặp tai”
Hản biết, Kim Phi lúc này phái sứ giả tới, chắc chẳn là có chuyện quan trọng muốn nói.
Lý Lăng Duệ rất tò mò điều Kim Phi muốn nói là gì. Là uy hiếp hẳn hay là thực sự muốn cầu hòa? Lý Lăng Duệ vẫn đang âm thầm suy nghĩ trong đầu, đợi lát nữa thương lượng với sứ giả Đại Khang như nào thì người tình báo dẫn Lý Địch vào trong lều.
“Đại Vương, sứ giả Đại Khang tới rồi người phụ trách tình báo bẩm báo một tiếng rồi khoanh tay đứng sang một bên.
Phó tướng lắng lặng đứng ở cạnh bên Lý Lăng Duệ. Tuy rằng trước khi tiến vào, đã có người khám xét kỹ càng
Lý Địch, nhưng hắn vẫn phải phòng trừ Lý Địch đột nhiên phóng lên, ám sát Lý Lăng Duệ.
Quân chinh chiến phía Nam luôn để mắt tới động tĩnh của quân Thục, phát hiện thấy Lý Địch thì lập tức bẩm báo ngay cho Lý Lăng Duệ.
Lý Lăng Duệ đang ở trong lều họp với một nhóm tướng lĩnh cấp cao và phụ tá, nghe tin quân Thục cử sứ giả đến, không ít người khựng lại trong giây lát, sau đó tỏ ra kinh ngạc.
Sau đó, một quan viên vội vàng đứng dậy, chắp tay chúc mừng Lý Lăng Duệ: “Chúc mừng Đại Vương! Chúc mừng Đại 'Vương! Quân Thục chưa đánh đã sợ, nhất định là phái người đến cầu hòa rồi!”
Các phụ tá khác và tướng lĩnh Đảng Hạng cũng tỏ ra đồng tình.
Bởi vì cảnh tượng như này, mấy chục năm gần đây xảy ra quá nhiều rồi.
Từ những ghi chép lại, Đại Khang đồng nghĩa với danh từ suy yếu, chỉ cần đại quân bọn họ tiến lên, Đại Khang ngay lập tức sẽ cử sứ giả sang cầu hòa.
Cho dù họ có đề ra bao nhiêu yêu cầu quá đáng thì người
Đại Khang hầu như đều sẽ đáp ứng.
Một số phụ tá thậm chí còn đang suy nghĩ lát nữa nên sỉ nhục sứ giả Đại Khang như nào, và nên đề ra những yêu cầu gì.
Các tướng lĩnh đang vô cùng hồ hởi, căn bản không phát hiện ra, trên mặt Lý Lăng Duệ, người phụ trách tình báo, và một vài phụ tá cốt cán khác đều không có biểu cảm gì là vui vẻ.
Bởi vì vài người bọn họ đã nghiên cứu tỉ mỉ tư liệu của Kim Phi, hiểu được tính cách của y, cũng biết được câu Cửu công chúa đã từng nói lúc ở kinh thành.
Từ hôm nay trở đi, Đại Khang sẽ không bao giờ nhường lại lãnh thổ! Không cống nạp! Không hòa thân! Không bồi thường!
Cửu công chúa khi đó thậm chí còn hào hùng mà tuyên bố rằng “Thiên tử sẽ bảo vệ đất nước, bậc quân vương cũng. sẽ chết vì xã tắc”.
Trên thực tế, Cửu công chúa và Kim Phi cũng đã làm như Vậy.
Cửu công chúa mặc dù không đích thân đi trấn thủ đất nước, nhưng Kim Phi đã làm được điều đó!
Tất cả mọi người đều biết, ở Xuyên Thục ai là người có tiếng nói nhất.
Bất kể là thế lực hay là năng lực, Kim Phi đều mạnh hơn Cửu công chúa này!
Nhưng khi người Đông Man tiến tới thành Du Quan, Kim Phi chỉ tập hợp mấy ngàn quân, đã lập tức lao ra chiến trường!
Quân Đông Man ngoài thành Du Quan khi đó có hơn trăm ngàn người, cho dù Kim Phi có lợi hại đến đâu, chuẩn bị đầy đủ như thế nào thì vẫn vô cùng nguy hiểm!
Sau khi đánh bại quân Đông Man, Kim Phi lại không dừng mà quay lại ngay, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất lao tới tiền tuyến Hi Châu!
Tiền tuyến Hi Châu còn nguy hiểm hơn nhiều so với thành Du Quan, thế nhưng Kim Phi vẫn không hề lùi bước!
Chỉ với phần dũng khí này, hầu hết các hoàng đế trong lịch sử đều không thể làm được!
Nếu như bây giờ đối đầu với quân viễn chinh phía Nam là Đại Khang ngày xưa, hay là Tần vương, Tứ hoàng tử thì Lý Lăng Duệ cũng sẽ giống như các tướng lĩnh, cho rằng sứ giá Đại Khang tới là để cầu hòa.
Nhưng đối mặt với chủ soái là Kim Phi, lực lượng nòng cốt là tiêu cục Trấn Viễn và đội quân Trấn Viễn, Lý Lăng Duệ không tin rằng Kim Phi sẽ tới để cầu hòa!
Tuy răng phần lớn tướng lĩnh Đảng Hạng cũng như các phó tướng đều liều lĩnh, phản ứng cũng không nhanh nhẹn như các quan trong triều, nhưng bọn họ không phải kẻ ngốc, rất nhanh đã nhận ra sắc mặt của Lý Lăng Duệ có gì đó không đúng lắm, lần lượt ngậm chặt miệng.
Lý Lăng Duệ lúc này không có tâm trạng nói nhiều với nhóm người liều lĩnh này, hắn xua tay ra hiệu cho các văn võ bá quan rời đi, nhưng bảo người phụ trách tình báo và phó tướng ở lại.
Lý Lăng Duệ ra lệnh: “Sứ giả Đại Khang tới thì dẫn thẳng hắn tới chỗ này gặp tai”
Hản biết, Kim Phi lúc này phái sứ giả tới, chắc chẳn là có chuyện quan trọng muốn nói.
Lý Lăng Duệ rất tò mò điều Kim Phi muốn nói là gì. Là uy hiếp hẳn hay là thực sự muốn cầu hòa? Lý Lăng Duệ vẫn đang âm thầm suy nghĩ trong đầu, đợi lát nữa thương lượng với sứ giả Đại Khang như nào thì người tình báo dẫn Lý Địch vào trong lều.
“Đại Vương, sứ giả Đại Khang tới rồi người phụ trách tình báo bẩm báo một tiếng rồi khoanh tay đứng sang một bên.
Phó tướng lắng lặng đứng ở cạnh bên Lý Lăng Duệ. Tuy rằng trước khi tiến vào, đã có người khám xét kỹ càng
Lý Địch, nhưng hắn vẫn phải phòng trừ Lý Địch đột nhiên phóng lên, ám sát Lý Lăng Duệ.