Có tổng cộng bốn điều kiện được sứ giả Đông Man đưa ra.
Thứ nhất, Đông Man chuẩn bị chiếm lại thành Du Quan, yêu cầu Tấn vương dẫn đầu liên quân Tấn Man, tấn công từ phía nam, đồng thời chịu trách nhiệm ngăn chặn đám người Lưu Thiết ở trên thảo nguyên.
Thứ hai, Tấn vương không chỉ phải chịu trách nhiệm cung cấp lương thực cho liên quân Tấn Man mà còn phải chuẩn bị thêm lương thực cho năm mươi ngàn người, sẽ cung cấp cho binh lính Đông Man sau khi người Đông Man chiếm được thành Du Quan.
Thứ ba, sau khi Đông Man chiếm được thành Du Quan, có thể giúp Tấn vương đối phó với phi thuyền của nhân viên hộ tống, còn có thể phái ky binh đến giúp đỡ Tấn vương đối phó với tiêu cục Trấn Viễn, nhưng cái giá là Tấn vương phải tuyên thệ trung thành với vua Đông Man, đồng thời cũng phải đưa mẹ ruột đến Đông Man gả cho vua Đông Man.
Thứ tư, Tấn vương cần phải giao ra ba châu ở cuối phía bắc đất Tấn để làm của hồi môn cùng đưa tới Đông Man.
Mặc dù chỉ có bốn điều kiện, nhưng đối với Tấn vương mà nói thì không thể chấp nhận được bất kỳ điều kiện nào.
Chống lại Đông Man nhiều năm như vậy, ông ta hiểu rõ được tầm quan trọng của thành Du Quan.
Hiện tại nhân viên hộ tống khó khăn lắm mới cướp lại được thành Du Quan, Kim Phi và Cửu công chúa cũng bắt đầu chuẩn bị xây dựng lại mười sáu châu Yến Vân.
Nếu như ông ta giúp đỡ người Đông Man cướp lại thành Du Quan, điều đó giống như là nghênh đón kẻ thù vào Trung Nguyên, mười sáu châu Yến Vân cũng sẽ lại rơi vào tay Đông Man.
Không nói cũng biết các nhà sử học đời sau sẽ đánh giá ông ta như thế nào.
Điều khiến Tấn vương không thể chấp nhận nhất là điều thứ ba và thứ tư, rõ ràng là đang làm nhục Tấn vương!
Suy nghĩ đầu tiên sau khi Tấn vương đọc xong là xé lá thư đi, sau đó cho người kéo sứ giả Đông Man ra ngoài chém thành tám mảnh.
Nhưng cuối cùng ông ta cũng nhịn được.
Bởi vì từ bốn điều kiện này, ông ta cảm nhận được sự tự †in và quyết tâm của vua Đông Man.
Cũng có thể thấy vua Đông Man dường như hoàn toàn tự tin rằng có thể giết chết phi thuyên của Kim Phi.
Tiêu cục Trấn Viễn không có phi thuyền giống như là một con hổ què cả bốn chân, tuy vẫn đáng sợ, nhưng không phải là bất khả chiến bại nữa.
Kim Phi cùng lúc đắc tội với nhiều người như vậy, một khi huyền thoại bất khả chiến bại của tiêu cục Trấn Viễn bị phá vỡ, từ Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên, đến vô số quyền quý thế gia ở biên giới Trung Nguyên, đề sẽ tràn vào và xé xác Kim Phi.
Đến lúc đó, sợ rằng Kim Phi ngay cả mình cũng không lo được, đâu còn năng lực đi lo lắng cho thành Du Quan?
Với sự trợ giúp của tường thành, Lưu Thiết có thể tạm thời phòng thủ ở thành Du Quan chắc chắn không phải là vấn đề lớn, nhưng nếu Kim Phi không đưa lương thực đến, anh ta có thể kiên trì được bao lâu?
Tấn vương dường như đã nhìn thấy kết quả cuối cùng của Lưu Thiết và thành Du Quan.
Lúc này, Tấn vương suy nghĩ rất nhiều.
Tể tướng vẫn luôn nhìn chăm chằm vào Tấn vương, thấy ông ta tức giận như vậy, cau mày hỏi: "Bệ hạ, có thể cho ta xem được không?”
Vị tể tướng này vốn là cánh tay phải cánh tay trái của Tấn vương, rất nhiều việc đều là ông ta giúp Tấn vương lên kế hoạch, Tấn vương cũng vô cùng tín nhiệm ông ta.
Ông ta giận dữ ném lá thư qua.
Tể tướng cầm lá thư lên, nhìn hai lần, ánh mắt nheo lại, trừng mắt nhìn sứ giả Đông Man, tức giận nói: "Thật là to gan, tại sao dám sỉ nhục bệ hại"
Nói xong, ông ta quay lại nhìn Tấn vương: "Bệ hạ, người này lại dám phạm thượng, tội đáng bị trừng phạt, xin bệ hạ hãy giam hắn ta vào ngục, chờ ngày xử trí!"
"Được rồi, không cần thiết phải bày ra chiêu trò tức giận này để khiến người ta mất mặt xấu hổ đâu." Sứ giả Đông Man cười khẩy liếc nhìn Tấn vương: "Nếu bệ hạ dám giết ta, vừa rồi ông ta đã gọi người tới rồi!"
Trong mắt Tấn vương lóe lên một tia tức giận, ông ta mở miệng, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.
Trong lòng không khỏi nhớ lại mười mấy năm trước đi đến kinh thành để báo cáo công việc, đúng lúc gặp được sứ giả Đông Man cũng đến kinh thành "nhận ban thưởng".
Thứ nhất, Đông Man chuẩn bị chiếm lại thành Du Quan, yêu cầu Tấn vương dẫn đầu liên quân Tấn Man, tấn công từ phía nam, đồng thời chịu trách nhiệm ngăn chặn đám người Lưu Thiết ở trên thảo nguyên.
Thứ hai, Tấn vương không chỉ phải chịu trách nhiệm cung cấp lương thực cho liên quân Tấn Man mà còn phải chuẩn bị thêm lương thực cho năm mươi ngàn người, sẽ cung cấp cho binh lính Đông Man sau khi người Đông Man chiếm được thành Du Quan.
Thứ ba, sau khi Đông Man chiếm được thành Du Quan, có thể giúp Tấn vương đối phó với phi thuyền của nhân viên hộ tống, còn có thể phái ky binh đến giúp đỡ Tấn vương đối phó với tiêu cục Trấn Viễn, nhưng cái giá là Tấn vương phải tuyên thệ trung thành với vua Đông Man, đồng thời cũng phải đưa mẹ ruột đến Đông Man gả cho vua Đông Man.
Thứ tư, Tấn vương cần phải giao ra ba châu ở cuối phía bắc đất Tấn để làm của hồi môn cùng đưa tới Đông Man.
Mặc dù chỉ có bốn điều kiện, nhưng đối với Tấn vương mà nói thì không thể chấp nhận được bất kỳ điều kiện nào.
Chống lại Đông Man nhiều năm như vậy, ông ta hiểu rõ được tầm quan trọng của thành Du Quan.
Hiện tại nhân viên hộ tống khó khăn lắm mới cướp lại được thành Du Quan, Kim Phi và Cửu công chúa cũng bắt đầu chuẩn bị xây dựng lại mười sáu châu Yến Vân.
Nếu như ông ta giúp đỡ người Đông Man cướp lại thành Du Quan, điều đó giống như là nghênh đón kẻ thù vào Trung Nguyên, mười sáu châu Yến Vân cũng sẽ lại rơi vào tay Đông Man.
Không nói cũng biết các nhà sử học đời sau sẽ đánh giá ông ta như thế nào.
Điều khiến Tấn vương không thể chấp nhận nhất là điều thứ ba và thứ tư, rõ ràng là đang làm nhục Tấn vương!
Suy nghĩ đầu tiên sau khi Tấn vương đọc xong là xé lá thư đi, sau đó cho người kéo sứ giả Đông Man ra ngoài chém thành tám mảnh.
Nhưng cuối cùng ông ta cũng nhịn được.
Bởi vì từ bốn điều kiện này, ông ta cảm nhận được sự tự †in và quyết tâm của vua Đông Man.
Cũng có thể thấy vua Đông Man dường như hoàn toàn tự tin rằng có thể giết chết phi thuyên của Kim Phi.
Tiêu cục Trấn Viễn không có phi thuyền giống như là một con hổ què cả bốn chân, tuy vẫn đáng sợ, nhưng không phải là bất khả chiến bại nữa.
Kim Phi cùng lúc đắc tội với nhiều người như vậy, một khi huyền thoại bất khả chiến bại của tiêu cục Trấn Viễn bị phá vỡ, từ Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên, đến vô số quyền quý thế gia ở biên giới Trung Nguyên, đề sẽ tràn vào và xé xác Kim Phi.
Đến lúc đó, sợ rằng Kim Phi ngay cả mình cũng không lo được, đâu còn năng lực đi lo lắng cho thành Du Quan?
Với sự trợ giúp của tường thành, Lưu Thiết có thể tạm thời phòng thủ ở thành Du Quan chắc chắn không phải là vấn đề lớn, nhưng nếu Kim Phi không đưa lương thực đến, anh ta có thể kiên trì được bao lâu?
Tấn vương dường như đã nhìn thấy kết quả cuối cùng của Lưu Thiết và thành Du Quan.
Lúc này, Tấn vương suy nghĩ rất nhiều.
Tể tướng vẫn luôn nhìn chăm chằm vào Tấn vương, thấy ông ta tức giận như vậy, cau mày hỏi: "Bệ hạ, có thể cho ta xem được không?”
Vị tể tướng này vốn là cánh tay phải cánh tay trái của Tấn vương, rất nhiều việc đều là ông ta giúp Tấn vương lên kế hoạch, Tấn vương cũng vô cùng tín nhiệm ông ta.
Ông ta giận dữ ném lá thư qua.
Tể tướng cầm lá thư lên, nhìn hai lần, ánh mắt nheo lại, trừng mắt nhìn sứ giả Đông Man, tức giận nói: "Thật là to gan, tại sao dám sỉ nhục bệ hại"
Nói xong, ông ta quay lại nhìn Tấn vương: "Bệ hạ, người này lại dám phạm thượng, tội đáng bị trừng phạt, xin bệ hạ hãy giam hắn ta vào ngục, chờ ngày xử trí!"
"Được rồi, không cần thiết phải bày ra chiêu trò tức giận này để khiến người ta mất mặt xấu hổ đâu." Sứ giả Đông Man cười khẩy liếc nhìn Tấn vương: "Nếu bệ hạ dám giết ta, vừa rồi ông ta đã gọi người tới rồi!"
Trong mắt Tấn vương lóe lên một tia tức giận, ông ta mở miệng, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.
Trong lòng không khỏi nhớ lại mười mấy năm trước đi đến kinh thành để báo cáo công việc, đúng lúc gặp được sứ giả Đông Man cũng đến kinh thành "nhận ban thưởng".