Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày thứ sáu Kim Phi gặp phải cướp biển, cuối cùng cũng có thuyền của thủy quân đi ngang qua đảo Tiêu Lâm, phát hiện ra bọn cướp biển.

Lúc này thủy quân đã trang bị cung nỏ hạng nặng, đám người Quách tiên sinh không dám đối đầu trực tiếp với thủy quân, bèn ngồi thuyền lớn chạy trốn, bỏ lại mấy tên cướp biển phụ trách trục vớt con thuyền bị đắm.

Thủy quân bắt được mấy tên cướp biển này, lập tức tra hỏi, mới biết được chuyện Kim Phi bị tập kích.

Thuyền trưởng thủy quân dẫn đội lập tức thả bồ câu đưa thư, báo tin này cho Trịnh Trì Viễn.

Hôm đó Trịnh Trì Viễn vừa nhận được tin Kim Phi được. phong làm Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, biết được tin này lập tức sợ hãi đến mức ngồi phịch xuống đất.

Người thân cận nhất bây giờ của Hoàng đế chết ở Đông Hải, chỉ nghĩ thôi cũng khiến cho da đầu Trịnh Trì Viễn tê dại.

Anh ta vừa phái người tập hợp thủy quân lại, vừa cho. người đi chuẩn bị bồ câu đưa thư, để truyền tin tức về kinh thành.

Nhưng thuộc hạ lại tới báo cáo, nói rằng tối hôm qua người nuôi bồ câu đã bị tập kích, lúc này vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, tất cả bồ câu đều bị bóp chết rồi.

“Xem ra đối phương chuẩn bị cũng rất đầy đủ!”

Đối phương làm như vậy, hiển nhiên là không muốn mình truyền tin về.

Cũng chứng minh rằng mục tiêu của đối phương có lẽ không chỉ có một mình Kim Phi, rất có khả năng còn có hành động tiếp theo!

Nghĩ tới đây, Trịnh Trì Viễn không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.

“Tướng quân, các huynh đệ đều đã lên thuyền rồi!”

Phụ tá của Trịnh Trì Viễn chạy tới nói.

“Lão Ngưu, ngươi lập tức dẫn theo tiểu đoàn Truy Phong, tiểu đoàn Xích Luyện đi tới đảo Tiêu Lâm, bảo vệ cẩn thận nơi quốc sư đại nhân bị đắm thuyền!”

Trịnh Trì Viễn nhanh chóng nói. “Rõ!” Phụ tá hô một tiếng rồi xoay người rời đi.

Sau đó Trịnh Trì Viễn cũng rời khỏi bến tàu, dẫn theo một đội thuyền khác đi thẳng về phía Bắc.

Anh ta muốn tới xưởng đóng tàu của Hồng Đào Bình, nói cho nhân viên hộ tống của xưởng đóng tàu nghe đã có chuyện gì xảy ra, để bọn họ nhanh chóng truyền tin về.

Đúng lúc đón được gió nam, chiều tối hôm đó Trịnh Trì Viễn đã đến được vùng biển của trấn Ngư Khê.

Còn chưa kịp vào bờ, đã nhìn thấy một cột khói đen bay lên trời từ phía xưởng đóng tàu, còn truyền tới nhiều tiếng nổ liên tiếp.

Hai chiếc khinh khí cầu bay trong gió, đuổi theo ba con thuyền cướp biển và điên cuồng tấn công!

“Nhanh, ngăn bọn chúng lại!”

Mặc dù Trịnh Trì Viễn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng ngay lập tức hạ lệnh cho thủy quân phong tỏa mặt biển, chặn đường đi của ba con thuyền cướp biển đó.

Nếu như là cướp biển bình thường, sau khi nhận ra không còn đường nào để rút lui, thông thường sẽ chọn cách đầu hàng.

Nhưng đám cướp biển này vậy mà lại lao thẳng về phía thủy quân, dáng vẻ không quan tâm đến sống chết.

“Chuẩn bị cung nỏ hạng nặng, đánh chìm bọn chúng cho. tai"

Theo lệnh của Trịnh Trì Viễn, mấy chục chiếc cung nỏ hạng nặng trong đội thuyền của thủy quân cùng lúc phát động tấn công,

Ba con thuyền cướp biển lập tức bị bắn xuyên qua, nước biển điên cuồng tràn vào khoang thuyền.

Bọn cướp biển đồng loạt nhảy xuống biển để trốn thoát, nhiều tên đã bị thủy quân sau đó đuổi tới bắt sống lại.

Đại Cường - người phụ trách nhân viên hộ tống đứng ở bờ biển với sắc mặt u ám, phát hiện thuyền cướp biển bị đánh chìm, lập tức hạ lệnh cho khinh khí cầu quay trở về xưởng đóng tàu.

Trịnh Trì Viễn dẫn theo đội cận vệ, ngồi trên thuyền nhỏ, lại gần xưởng đóng tàu.

Lúc này, khắp nơi trên bãi biển bên ngoài xưởng đóng tàu đều là thi thể của cướp biển, cổng đập nước của xưởng đóng tàu cũng đã hạ xuống, cho dù Trịnh Trì Viễn đến gần, Đại Cường cũng không hạ lệnh mở cổng đập nước, mà dẫn người ra mở cửa hông, để cho thuyền nhỏ của Trịnh Trì Viễn đi vào.

“Đại Cường huynh đệ, có chuyện gì vậy?”

Trịnh Trì Viễn chỉ vào hậu viện của xưởng đóng tàu vẫn còn đang bốc khói, hỏi.

“Có một đám cướp biển định tấn công xưởng đóng tàu, thậm chí còn cho người đốt kho hàng của chúng ta trước, nhằm chuyển sự chú ý của bọn ta đi!”

Đại Cường ôm quyền về phía Trịnh Trì Viễn: “May mà Trịnh tướng quân đi ngang qua, băng không đã để cho bọn cướp biển xảo quyệt này chạy thoát rồi!”

“Đại Cường huynh đệ, ta không phải đi ngang qua, mà là cố ý đến tìm ngươi đấy” Trình Trì Viễn nói.

“Tìm ta làm gì?” Đại Cường nghỉ ngờ hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK