Đáng tiếc năng lực chiến đấu trên đất liền của đội thị vệ không tệ, khi xuống nước lại trở thành vịt ở đất gò, bây giờ vẫn phải trông chờ thuyền trưởng thoát khỏi đám thủy tặc.
Cửu công chúa gọi thuyền trưởng vào thời điểm này không phải là liều lĩnh sao?
Thấm Nhi cũng nhìn thấy thuyền trưởng đang bận, nhưng cũng không giải thích.
Trên thực tế cô ta cũng không biết Cửu công chúa gặp thuyền trưởng vào lúc này để làm gì.
Có điều chuyện mà Cửu công chúa giao cho, Thấm Nhi nhất định sẽ hoàn thành.
Nếu như đội trưởng đội thị vệ không đồng ý thì cô ta sẽ tự mình ra tay dẫn thuyền trưởng qua.
Đội trưởng đội thị vệ vừa nhìn biểu cảm của Thấm Nhi là biết cô ta nhất quyết phải tìm cho bằng được thuyền trưởng, bất lực thở dài rồi chạy tới mui thuyền.
Khoa tay múa chân một hồi với thuyền trưởng, thuyền trưởng đi nhanh tới, khom người đi theo Thấm Nhi vào trong khoang thuyền.
“Điện hạ, thuyền trưởng tới rồi”.
“Thảo dân Trương Hắc Đầu bái kiến công chúa điện hạ!”
Thuyền trưởng quỳ trên mặt đất, dập đầu vái lạy Cửu công chúa.
Dập đầu xong cũng không đứng dậy mà cứ thế quỳ trên mặt đất, cúi đầu không dám nhìn Cửu công chúa.
Thật ra ý của Cửu công chúa là tìm bừa một người trên thuyền tới là được rồi, không ngờ Thấm Nhi lại tìm thuyền trưởng tới.
Thế nhưng cô ấy cũng không nói gì, bình thản hỏi: “Thường ngày thủy tặc ở nơi này có nghiêm trọng không?”
“Chuyện này…”
Thuyền trưởng không biết nên trả lời ra sao.
Gần núi sống nhờ núi, gần nước sống nhờ nước, dân vùng núi không sống nổi nữa thì lên núi làm thổ phỉ.
Ngư dân không sống nổi nữa chỉ có thể xuống sông làm thủy tặc.
Những năm qua bởi vì sưu thuế không ngừng tăng cao nên số lượng thủy tặc cũng tăng mạnh.
Nếu như nói đúng theo tình hình thực tế thì chính là đang tát lên mặt triều đình.
Thế nhưng nếu như nói thủy tặc không nhiều, bên ngoài có tới một nhóm.
Thuyền trưởng không đáp lời, thật ra cũng là một kiểu trả lời.
Cửu công chúa khẽ gật đầu: “Vậy xem ra chắc hẳn có rất đông nhỉ”.
Sau đó lại đột nhiên hỏi: “Trước khi xuất phát, lẽ nào ông không đút lót một ít sao?”
“Điện hạ tha tội, nhóm thủy tặc này có vẻ mới thành lập được vài ngày thôi!”
Thuyền trưởng cho rằng Cửu công chúa nổi giận rồi nên vội vàng dập đầu nhận tội.
Trong lòng cũng cực kỳ sầu não.
Nửa tháng trước ông ta đã nhận được tin phải trở một quý nhân đi Kim Xuyên, để tránh dọc đường xảy ra chuyện, ông ta đã lái thuyền đi trước một chuyến, đút lót một lượt hết tất cả thủy tặc gặp ven đường.
Cửu công chúa gọi thuyền trưởng vào thời điểm này không phải là liều lĩnh sao?
Thấm Nhi cũng nhìn thấy thuyền trưởng đang bận, nhưng cũng không giải thích.
Trên thực tế cô ta cũng không biết Cửu công chúa gặp thuyền trưởng vào lúc này để làm gì.
Có điều chuyện mà Cửu công chúa giao cho, Thấm Nhi nhất định sẽ hoàn thành.
Nếu như đội trưởng đội thị vệ không đồng ý thì cô ta sẽ tự mình ra tay dẫn thuyền trưởng qua.
Đội trưởng đội thị vệ vừa nhìn biểu cảm của Thấm Nhi là biết cô ta nhất quyết phải tìm cho bằng được thuyền trưởng, bất lực thở dài rồi chạy tới mui thuyền.
Khoa tay múa chân một hồi với thuyền trưởng, thuyền trưởng đi nhanh tới, khom người đi theo Thấm Nhi vào trong khoang thuyền.
“Điện hạ, thuyền trưởng tới rồi”.
“Thảo dân Trương Hắc Đầu bái kiến công chúa điện hạ!”
Thuyền trưởng quỳ trên mặt đất, dập đầu vái lạy Cửu công chúa.
Dập đầu xong cũng không đứng dậy mà cứ thế quỳ trên mặt đất, cúi đầu không dám nhìn Cửu công chúa.
Thật ra ý của Cửu công chúa là tìm bừa một người trên thuyền tới là được rồi, không ngờ Thấm Nhi lại tìm thuyền trưởng tới.
Thế nhưng cô ấy cũng không nói gì, bình thản hỏi: “Thường ngày thủy tặc ở nơi này có nghiêm trọng không?”
“Chuyện này…”
Thuyền trưởng không biết nên trả lời ra sao.
Gần núi sống nhờ núi, gần nước sống nhờ nước, dân vùng núi không sống nổi nữa thì lên núi làm thổ phỉ.
Ngư dân không sống nổi nữa chỉ có thể xuống sông làm thủy tặc.
Những năm qua bởi vì sưu thuế không ngừng tăng cao nên số lượng thủy tặc cũng tăng mạnh.
Nếu như nói đúng theo tình hình thực tế thì chính là đang tát lên mặt triều đình.
Thế nhưng nếu như nói thủy tặc không nhiều, bên ngoài có tới một nhóm.
Thuyền trưởng không đáp lời, thật ra cũng là một kiểu trả lời.
Cửu công chúa khẽ gật đầu: “Vậy xem ra chắc hẳn có rất đông nhỉ”.
Sau đó lại đột nhiên hỏi: “Trước khi xuất phát, lẽ nào ông không đút lót một ít sao?”
“Điện hạ tha tội, nhóm thủy tặc này có vẻ mới thành lập được vài ngày thôi!”
Thuyền trưởng cho rằng Cửu công chúa nổi giận rồi nên vội vàng dập đầu nhận tội.
Trong lòng cũng cực kỳ sầu não.
Nửa tháng trước ông ta đã nhận được tin phải trở một quý nhân đi Kim Xuyên, để tránh dọc đường xảy ra chuyện, ông ta đã lái thuyền đi trước một chuyến, đút lót một lượt hết tất cả thủy tặc gặp ven đường.