Lục Giáp ngẩng đầu nhìn phi thuyền càng ngày càng gần, cũng thi lễ với Tiền tiên sinh một cái, sau đó rời đi.
Tiền tiên sinh nhìn hai người chạy xa, lúc này mới quay về lò gạch.
Trong lò gạch trống rỗng, chỉ có một đám cỏ dại ở góc hẻo lánh, là do nạn dân lúc trước trốn ở đây để lại, cũng sắp mục nát rồi.
Tiền tiên sinh không để ý đến đám cỏ dại, mà đi đến rìa lò gạch, tìm tòi trên mặt đất một chút, dùng ngón tay móc ra một đầu dây từ trong đất.
Kéo theo đầu dây một phát, một tấm ván gỗ bị nhấc lên, lộ ra một đường hầm đen nhánh.
Nếu như Lục Giáp ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc nhảy dựng lên.
Trước khi Tiền tiên sinh đến, ông ta đã sớm kiểm tra lò gạch một lượt, nhưng lúc đó sự chú ý của ông ta đều đặt trên đám cỏ dại, hoàn toàn không phát hiện có đường hầm bí mật ở đây.
Tiền tiên sinh tiến vào trong đường hầm, sau đó thả tấm ván xuống, bò lên theo đường hầm.
Còn kẻ ẩn nấp và Lục Giáp, chỉ là quân cờ mà Tiền tiên sinh ném ra để thu hút sự chú ý của phi thuyền mà thôi.
Tiền tiên sinh đoán rất đúng, thật ra khi kẻ ẩn nấp vừa chạy từ đống đá sụp này ra, Lão Ưng đã phát hiện hẳn rồi, nhưng mà kẻ ẩn nấp chỉ là con tôm nhỏ, Lão Ưng không đánh cỏ động rắn, mà cố ý thả hắn đi.
Trên đường kẻ ẩn nấp đi đến lò gạch, vẫn luôn vô cùng cẩn thận, cố gảng che giấu chính mình, nhưng Lão Ưng ở trên trời nhìn từ trên cao xuống, thấy rõ ràng tất cả.
Không chỉ kẻ ẩn nấp, mà cả Lục Ất rời đi trước đó, Lão Ưng cũng thấy rất rõ ràng.
Nhưng lúc ấy chim ưng còn chưa xuất hiện, Lão Ưng không quan tâm bọn họ.
Hiện giờ chim ưng đã bị đánh chết, cũng đến lúc thu lưới rồi.
Lão Ưng phát hiện kẻ ẩn nấp và Lục Giáp chia nhau chạy. trốn thì cười khẩy, bắn ra một mũi tên lệnh về phía vị trí hai bọn họ chạy trốn.
Lúc này phi thuyền khác cũng nhìn thấy kẻ ẩn nấp và Lục Giáp chạy trốn, cuối cùng cũng hiểu mục đích của Lão Ưng, không cần Lão Ưng hạ lệnh, đã có hai chiếc phi thuyền chia ra đuổi theo hai người.
Trong trại, Kim Phi cũng đã nhìn thấy mũi tên lệnh, quay. đầu nhìn về Thiết Chùy liếc mắt ra hiệu một cái.
Thiết Chùy hiểu ý, bước nhanh ra khỏi lều vải.
Một lát sau, mấy binh lính nữ vác súng kíp cưỡi ngựa chạy ra ngoài, chạy như điên đến chỗ phi thuyền.
Truy kích kẻ ẩn nấp trên phi thuyền, lúc đầu phi công định hạ thấp độ cao, để nhân viên hộ tống hạ xuống đuổi bắt kẻ ẩn nấp, phát hiện đội súng kíp cưỡi ngựa tới thì bỏ đi ý nghĩ này, tại không trung chằm chằm chết ẩn núp người, chỉ dẫn phương hướng cho đội ky binh.
Hai cái chân sao có thể chạy nhanh hơn phi thuyền và chiến mã được? Hơn nữa xung quanh đây đều là đất băng, kẻ ẩn nấp không có chỗ nào để trốn, rất nhanh đã bị đội ky binh đuổi kịp, bao vây lại.
Kẻ ẩn nấp thấy không thể trốn thoát, nên quay người lao về phía binh lính nữ, trước khi chết muốn lôi kéo thêm một nữ công nhân làm đệm lưng.
Đáng tiếc bây giờ các binh lính nữ rất có kinh nghiệm đối phó với tử sĩ, kẻ ẩn nấp chưa kịp tới gần, một nữ công nhân cách hẳn gần nhất đã nâng súng kíp lên, bóp cò.
Nhưng trước khi nổ súng, họng súng của nữ công nhân đột nhiên hướng xuống thấp một chút.
Sau một tiếng súng vang, hai chân kẻ ẩn nấp đồng thời tuôn ra sương máu, đầu đập trên mặt đất, dưới tác dụng của quán tính, trượt về phía trước mấy mét mới dừng lại.
Hăn còn chưa xoay người, lại có mấy nữ công nhân lấy nỏ ra, nhắm ngay cánh tay kẻ ẩn nấp.
Cao thủ cả đời, cứ thế bị các nữ công nhân phế bỏ tứ chỉ, nằm rạp trên mặt đất, thậm chí không lật nổi người.
Một bên khác, đãi ngộ của Lục Giáp cũng không kém là bao, bị các nữ công nhân dùng lưới đánh cá bắt sống.
Còn có một đội nữ công nhân bao vây lò gạch dưới sự chỉ huy của Lão Ưng.
Thanh Diên dẫn theo đoàn ca múa đi tham gia náo nhiệt.
Các cô tạo ra một vở kịch căn cứ theo trận chiến thủ thành thành Du Quan, vừa đưa ra, lập tức được quan tâm nồng nhiệt.
Chuyện xưa bắt đầu từ khi Trương Lương và Lưu Thiết dẫn theo binh lính nữ đi cướp đoạt thành Du Quan, mãi cho. đến khi Kim Phi mang binh tiếp viện cho Lưu Thiết mới kết thúc.
Lúc ấy, số nhân viên hộ tống và binh lính nữ đi theo Trương Lương đến thành Du Quan có khoảng chừng mấy ngàn người, nhưng cuối cùng đến khi chiến đấu kết thúc, chỉ còn tám trăm người còn sống.
Binh lính nam gần như đều tử trận, trong tám trăm người sống sót, gần như tất cả đều là binh lính nữ.
Tiền tiên sinh nhìn hai người chạy xa, lúc này mới quay về lò gạch.
Trong lò gạch trống rỗng, chỉ có một đám cỏ dại ở góc hẻo lánh, là do nạn dân lúc trước trốn ở đây để lại, cũng sắp mục nát rồi.
Tiền tiên sinh không để ý đến đám cỏ dại, mà đi đến rìa lò gạch, tìm tòi trên mặt đất một chút, dùng ngón tay móc ra một đầu dây từ trong đất.
Kéo theo đầu dây một phát, một tấm ván gỗ bị nhấc lên, lộ ra một đường hầm đen nhánh.
Nếu như Lục Giáp ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc nhảy dựng lên.
Trước khi Tiền tiên sinh đến, ông ta đã sớm kiểm tra lò gạch một lượt, nhưng lúc đó sự chú ý của ông ta đều đặt trên đám cỏ dại, hoàn toàn không phát hiện có đường hầm bí mật ở đây.
Tiền tiên sinh tiến vào trong đường hầm, sau đó thả tấm ván xuống, bò lên theo đường hầm.
Còn kẻ ẩn nấp và Lục Giáp, chỉ là quân cờ mà Tiền tiên sinh ném ra để thu hút sự chú ý của phi thuyền mà thôi.
Tiền tiên sinh đoán rất đúng, thật ra khi kẻ ẩn nấp vừa chạy từ đống đá sụp này ra, Lão Ưng đã phát hiện hẳn rồi, nhưng mà kẻ ẩn nấp chỉ là con tôm nhỏ, Lão Ưng không đánh cỏ động rắn, mà cố ý thả hắn đi.
Trên đường kẻ ẩn nấp đi đến lò gạch, vẫn luôn vô cùng cẩn thận, cố gảng che giấu chính mình, nhưng Lão Ưng ở trên trời nhìn từ trên cao xuống, thấy rõ ràng tất cả.
Không chỉ kẻ ẩn nấp, mà cả Lục Ất rời đi trước đó, Lão Ưng cũng thấy rất rõ ràng.
Nhưng lúc ấy chim ưng còn chưa xuất hiện, Lão Ưng không quan tâm bọn họ.
Hiện giờ chim ưng đã bị đánh chết, cũng đến lúc thu lưới rồi.
Lão Ưng phát hiện kẻ ẩn nấp và Lục Giáp chia nhau chạy. trốn thì cười khẩy, bắn ra một mũi tên lệnh về phía vị trí hai bọn họ chạy trốn.
Lúc này phi thuyền khác cũng nhìn thấy kẻ ẩn nấp và Lục Giáp chạy trốn, cuối cùng cũng hiểu mục đích của Lão Ưng, không cần Lão Ưng hạ lệnh, đã có hai chiếc phi thuyền chia ra đuổi theo hai người.
Trong trại, Kim Phi cũng đã nhìn thấy mũi tên lệnh, quay. đầu nhìn về Thiết Chùy liếc mắt ra hiệu một cái.
Thiết Chùy hiểu ý, bước nhanh ra khỏi lều vải.
Một lát sau, mấy binh lính nữ vác súng kíp cưỡi ngựa chạy ra ngoài, chạy như điên đến chỗ phi thuyền.
Truy kích kẻ ẩn nấp trên phi thuyền, lúc đầu phi công định hạ thấp độ cao, để nhân viên hộ tống hạ xuống đuổi bắt kẻ ẩn nấp, phát hiện đội súng kíp cưỡi ngựa tới thì bỏ đi ý nghĩ này, tại không trung chằm chằm chết ẩn núp người, chỉ dẫn phương hướng cho đội ky binh.
Hai cái chân sao có thể chạy nhanh hơn phi thuyền và chiến mã được? Hơn nữa xung quanh đây đều là đất băng, kẻ ẩn nấp không có chỗ nào để trốn, rất nhanh đã bị đội ky binh đuổi kịp, bao vây lại.
Kẻ ẩn nấp thấy không thể trốn thoát, nên quay người lao về phía binh lính nữ, trước khi chết muốn lôi kéo thêm một nữ công nhân làm đệm lưng.
Đáng tiếc bây giờ các binh lính nữ rất có kinh nghiệm đối phó với tử sĩ, kẻ ẩn nấp chưa kịp tới gần, một nữ công nhân cách hẳn gần nhất đã nâng súng kíp lên, bóp cò.
Nhưng trước khi nổ súng, họng súng của nữ công nhân đột nhiên hướng xuống thấp một chút.
Sau một tiếng súng vang, hai chân kẻ ẩn nấp đồng thời tuôn ra sương máu, đầu đập trên mặt đất, dưới tác dụng của quán tính, trượt về phía trước mấy mét mới dừng lại.
Hăn còn chưa xoay người, lại có mấy nữ công nhân lấy nỏ ra, nhắm ngay cánh tay kẻ ẩn nấp.
Cao thủ cả đời, cứ thế bị các nữ công nhân phế bỏ tứ chỉ, nằm rạp trên mặt đất, thậm chí không lật nổi người.
Một bên khác, đãi ngộ của Lục Giáp cũng không kém là bao, bị các nữ công nhân dùng lưới đánh cá bắt sống.
Còn có một đội nữ công nhân bao vây lò gạch dưới sự chỉ huy của Lão Ưng.
Thanh Diên dẫn theo đoàn ca múa đi tham gia náo nhiệt.
Các cô tạo ra một vở kịch căn cứ theo trận chiến thủ thành thành Du Quan, vừa đưa ra, lập tức được quan tâm nồng nhiệt.
Chuyện xưa bắt đầu từ khi Trương Lương và Lưu Thiết dẫn theo binh lính nữ đi cướp đoạt thành Du Quan, mãi cho. đến khi Kim Phi mang binh tiếp viện cho Lưu Thiết mới kết thúc.
Lúc ấy, số nhân viên hộ tống và binh lính nữ đi theo Trương Lương đến thành Du Quan có khoảng chừng mấy ngàn người, nhưng cuối cùng đến khi chiến đấu kết thúc, chỉ còn tám trăm người còn sống.
Binh lính nam gần như đều tử trận, trong tám trăm người sống sót, gần như tất cả đều là binh lính nữ.