Lương thực trong quốc khố để dùng cho việc gấp, không được bán ra ngoài, trước kia Lạc Lan cũng chỉ tìm nhà buôn lương thực để mua lương thực, chưa từng động đến quốc khố.
Thổ ty nước K vốn định chờ sau khi nhóm Lạc Lan đi thì bán lương thực trong quốc khố cho nhà buôn lương thực, sau đó thu lại lương thực mới để bổ sung quốc khố.
Không ngờ còn chưa kịp thực hiện, Lạc Lan đã nghĩ đến quốc khố của bọn họ.
Nhưng kho lương của quốc khố nước K tương đương với bảo hiểm cuối cùng của một quốc gia, không thể tùy tiện dùng, nếu mở kho lương ra bồi thường, cho dù quan viên dưới trướng không dám nói thẳng, cũng sẽ mắng sau lưng hắn.
Việc này đả kích quá lớn tới uy tín của thổ ty!
Thế nên sau khi nghe Mã Văn Húc phiên dịch, thổ ty không chút do dự cự tuyệt: 'Không được!"
"Nói với hắn, ta không phải đang thương lượng với hắn, nếu như hắn không đồng ý, ta không ngại đích thân đi nổ tung quốc khố của bọn họ!".
Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Thái độ của Lạc Lan cũng trở nên cứng rắn hơn. Thổ ty nghe xong, nét mặt già nua trở nên vô cùng khó coi.
Nếu như là trước kia, một thương nhân như Lạc Lan dám đòi mở quốc khố của bọn họ, sớm đã bị thổ ty lột da rút gân.
Nhưng tình thế hiện tại đã khác, mặc dù đối phương không có bao nhiêu người, nhưng bọn họ có giống chim lớn có thể bay loạn khắp nơi và thần lôi có thể nổ chết cả nhóm người, đã hoàn toàn trở nên bất khả chiến bại.
Bọn họ thật sự có năng lực cho nổ tung quốc khố phe mình!
Nghĩ tới đây, thổ ty âm thầm cắn răng: "Bọn ta bằng lòng đưa nhiều hạt bông hơn một chút, ít đi một chút hạt lúa được không?”
Mặc dù không biết nhóm Lạc Lan cần hạt bông làm gì, nhưng thổ ty có thể thấy được, nhu cầu của Lạc Lan với hạt bông lớn hơn hạt lúa.
Hạt bông có thể ép lấy dầu dùng để thắp đèn, thế nên quốc khố nước K cũng có hạt bông dự trữ.
Hạt lúa thuộc về khẩu phần lương thực, nếu như bị trống, có thể sế gây ra bạo loạn, hạt bông tạm thời bị trống, ảnh hưởng cũng không lớn lắm.
Lạc Lan nghe xong lời phiên dịch, cúi đầu trầm tư.
Thân là lãnh đạo cấp cao của thương hội Kim Xuyên, hai năm nay Lạc Lan gần như đã đi khắp Xuyên Thục, cũng đã đến Trung Nguyên và Giang Nam, hiểu khá rõ tình hình Đại Khang, cũng biết Đại Khang thiếu gì nhất.
Mặc dù Đại Khang cũng thiếu lương thực, nhưng chút hạt lúa bản thân đem từ nước K trở về này đối với toàn bộ Đại Khang chỉ như muối bỏ biển, hơn nữa Đại Khang có những thứ khác có thể thay thế lương thực, nhưng không có cây trồng nào thay thế được cây bông vải.
Nghề dệt truyền thống ở Đại Khang cũng tập trung chủ yếu vào cây đay, người có tiền có thể mặc áo lông cừu và tơ lụa, người dân bình thường chỉ có thể mặc áo đay, bên trong nhét thêm một ít sậy và các thứ tương tự, ban đêm cũng chỉ có thể ngủ trên rơm rạ, chen chúc vào chung một chỗ để sưởi ấm lẫn nhau.
Khu đất Nam Bộ Xuyên Thục cũng có vài cây bông gạo, nhưng sản lượng thường không cao, không thể được dùng rộng rãi.
Thân thể đã không khỏe thì tiết trời mùa đông chính là một trở ngại. Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều người già không sống nổi qua mùa đông.
Lúc ở làng Tây Hà, Lạc Lan đã thấy áo bông của Cửu công chúa, vừa nhẹ vừa ấm áp, ấm hơn không biết bao nhiêu lần so với áo sậy truyền thống.
Quan trọng nhất là, năm nay làng Tây Hà đã trồng thử cây bông vải, sản lượng cao hơn cây bông gạo, số hạt giống lúc trước bản thân thu thập đem về, nếu như toàn bộ được trồng xuống, sang năm sẽ có thể giải quyết vấn đề chịu lạnh cho rất nhiều người dân.
Đáng tiếc là trước đó một chiếc thuyền lầu vận chuyển hạt bông đã bị tấn công, không ít hạt bông bị đốt, lúc ấy thuyền trưởng của chiếc thuyền lầu kia đã tuyệt vọng, thậm chí đã chuẩn bị xong tinh thần bỏ thuyền, thật may là ca-nô đã chạy tới, đánh bại thủy quân nước K.
Mặc dù nhóm thủy thủ đã cố hết sức để dập lửa, nhưng không ít hạt bông trên boong vẫn bị cháy rụi.
Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi Lạc Lan tức giận đến vậy.
Hạt bông khó khăn lắm mới mua được lại cứ thế bị đốt mất, trở về làm sao. giải thích cho Kim Phi?
Nghe thấy thổ ty bằng lòng dùng hạt bông ra đổi hạt lúa, Lạc Lan suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn đồng ý.
"Một cân hạt bông có thể đổi năm cân hạt lúa, hỏi hắn trong quốc khố có bao nhiêu hạt bông!"
Thổ ty nước K vốn định chờ sau khi nhóm Lạc Lan đi thì bán lương thực trong quốc khố cho nhà buôn lương thực, sau đó thu lại lương thực mới để bổ sung quốc khố.
Không ngờ còn chưa kịp thực hiện, Lạc Lan đã nghĩ đến quốc khố của bọn họ.
Nhưng kho lương của quốc khố nước K tương đương với bảo hiểm cuối cùng của một quốc gia, không thể tùy tiện dùng, nếu mở kho lương ra bồi thường, cho dù quan viên dưới trướng không dám nói thẳng, cũng sẽ mắng sau lưng hắn.
Việc này đả kích quá lớn tới uy tín của thổ ty!
Thế nên sau khi nghe Mã Văn Húc phiên dịch, thổ ty không chút do dự cự tuyệt: 'Không được!"
"Nói với hắn, ta không phải đang thương lượng với hắn, nếu như hắn không đồng ý, ta không ngại đích thân đi nổ tung quốc khố của bọn họ!".
Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Thái độ của Lạc Lan cũng trở nên cứng rắn hơn. Thổ ty nghe xong, nét mặt già nua trở nên vô cùng khó coi.
Nếu như là trước kia, một thương nhân như Lạc Lan dám đòi mở quốc khố của bọn họ, sớm đã bị thổ ty lột da rút gân.
Nhưng tình thế hiện tại đã khác, mặc dù đối phương không có bao nhiêu người, nhưng bọn họ có giống chim lớn có thể bay loạn khắp nơi và thần lôi có thể nổ chết cả nhóm người, đã hoàn toàn trở nên bất khả chiến bại.
Bọn họ thật sự có năng lực cho nổ tung quốc khố phe mình!
Nghĩ tới đây, thổ ty âm thầm cắn răng: "Bọn ta bằng lòng đưa nhiều hạt bông hơn một chút, ít đi một chút hạt lúa được không?”
Mặc dù không biết nhóm Lạc Lan cần hạt bông làm gì, nhưng thổ ty có thể thấy được, nhu cầu của Lạc Lan với hạt bông lớn hơn hạt lúa.
Hạt bông có thể ép lấy dầu dùng để thắp đèn, thế nên quốc khố nước K cũng có hạt bông dự trữ.
Hạt lúa thuộc về khẩu phần lương thực, nếu như bị trống, có thể sế gây ra bạo loạn, hạt bông tạm thời bị trống, ảnh hưởng cũng không lớn lắm.
Lạc Lan nghe xong lời phiên dịch, cúi đầu trầm tư.
Thân là lãnh đạo cấp cao của thương hội Kim Xuyên, hai năm nay Lạc Lan gần như đã đi khắp Xuyên Thục, cũng đã đến Trung Nguyên và Giang Nam, hiểu khá rõ tình hình Đại Khang, cũng biết Đại Khang thiếu gì nhất.
Mặc dù Đại Khang cũng thiếu lương thực, nhưng chút hạt lúa bản thân đem từ nước K trở về này đối với toàn bộ Đại Khang chỉ như muối bỏ biển, hơn nữa Đại Khang có những thứ khác có thể thay thế lương thực, nhưng không có cây trồng nào thay thế được cây bông vải.
Nghề dệt truyền thống ở Đại Khang cũng tập trung chủ yếu vào cây đay, người có tiền có thể mặc áo lông cừu và tơ lụa, người dân bình thường chỉ có thể mặc áo đay, bên trong nhét thêm một ít sậy và các thứ tương tự, ban đêm cũng chỉ có thể ngủ trên rơm rạ, chen chúc vào chung một chỗ để sưởi ấm lẫn nhau.
Khu đất Nam Bộ Xuyên Thục cũng có vài cây bông gạo, nhưng sản lượng thường không cao, không thể được dùng rộng rãi.
Thân thể đã không khỏe thì tiết trời mùa đông chính là một trở ngại. Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều người già không sống nổi qua mùa đông.
Lúc ở làng Tây Hà, Lạc Lan đã thấy áo bông của Cửu công chúa, vừa nhẹ vừa ấm áp, ấm hơn không biết bao nhiêu lần so với áo sậy truyền thống.
Quan trọng nhất là, năm nay làng Tây Hà đã trồng thử cây bông vải, sản lượng cao hơn cây bông gạo, số hạt giống lúc trước bản thân thu thập đem về, nếu như toàn bộ được trồng xuống, sang năm sẽ có thể giải quyết vấn đề chịu lạnh cho rất nhiều người dân.
Đáng tiếc là trước đó một chiếc thuyền lầu vận chuyển hạt bông đã bị tấn công, không ít hạt bông bị đốt, lúc ấy thuyền trưởng của chiếc thuyền lầu kia đã tuyệt vọng, thậm chí đã chuẩn bị xong tinh thần bỏ thuyền, thật may là ca-nô đã chạy tới, đánh bại thủy quân nước K.
Mặc dù nhóm thủy thủ đã cố hết sức để dập lửa, nhưng không ít hạt bông trên boong vẫn bị cháy rụi.
Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi Lạc Lan tức giận đến vậy.
Hạt bông khó khăn lắm mới mua được lại cứ thế bị đốt mất, trở về làm sao. giải thích cho Kim Phi?
Nghe thấy thổ ty bằng lòng dùng hạt bông ra đổi hạt lúa, Lạc Lan suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn đồng ý.
"Một cân hạt bông có thể đổi năm cân hạt lúa, hỏi hắn trong quốc khố có bao nhiêu hạt bông!"