Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đội trưởng, ngươi nghĩ sai rồi," Mã Văn Húc nói: “Nghe nói tiên sinh xây dựng thành mới ở Đông Hải không hề tốn bao nhiêu tiền!”

“Xây cả một tòa thành, nuôi sống mấy trăm ngàn người, sao có thể không tốn tiền?”

Lão Uông không tin.

“Lúc ta nghe thấy tin này thì cũng nghĩ như vậy, sau đó nghe các huynh đệ bên kia kể chỉ tiết mới biết được, tiên sinh chỉ cho người xây mấy lò gạch, sau đó đồng ý bao cơm, dân tị nạn bèn tranh nhau làm việc.”

Mã Văn Húc nói: “Nếu ở Xuyên Thục hoặc là Trung Nguyên, nuôi sống mấy trăm người là rất khó, nhưng ở Đông Hải, đội đánh bắt có thể thu hoạch được mấy chục thuyền cá và rong biển mỗi ngày, chuyện nuôi sống dân tị nạn hoàn toàn không thành vấn đề.”

“Ta đã nói tiên sinh sẽ không làm chuyện lỗ vốn đâu mà” Lạc Lan nói: “Tiên sinh đã nói, tài nguyên trên biển rộng không bao giờ cạn, người càng nhiều thì sẽ càng có nhiều công nhân có thể tham gia đóng thuyền và bắt cá, sản lượng cá cũng sẽ nhiều thêm.

Lại qua mấy năm, tiên sinh không chỉ xây một tòa thành, cứu vô số dân tị nạn, còn có thể đánh bắt được nhiều cá trên biển, cứu được nhiều người hơn!”

“Đúng vậy," Mã Văn Húc nói: “Ta nghe huynh đệ bên kia nói, tiên sinh rất coi trọng đội đánh bắt, xưởng cá muối, xưởng đóng thuyền đánh cá còn mở rộng gấp hai ba lần so với trước kia, lại còn đang tiếp tục xây dựng thêm!”

“Ta đã đến Đông Hải một lần rồi, xưởng cá muối và xưởng đóng thuyền đều có quy mô không nhỏ, giờ mới được bao lâu mà đã mở rộng hai ba lần?” Lạc Lan kinh ngạc hỏi.

“Lạc Lan cô nương không biết chỗ Đông Hải xây nhà nhanh thế nào đâu!” Mã Văn Húc nói: “Ngày đầu ta đến thành Du Quan, nhìn thấy một công trường vừa mới khởi công, ngày hôm sau ta trở về từ thành Du Quan, nơi đó đã dựng xong ba dãy nhà ở, lúc ấy ta còn tưởng mình nhìn lầm ấy chứ!”

“Người nhiều sức lớn, mấy trăm nghìn dân tị nạn cho dù chỉ có 30% là thanh niên trai tráng thì cũng đã là mấy chục nghìn người cùng nhau hợp sức, làm cái gì cũng sẽ rất nhanh, cho dù là xây một tòa thành mới!”

Trịnh Trì Viễn nhìn về phía Đông Hải: “Chỉ muốn mau mau về nhìn xem!”

“Chỉ cần lấy được hạt giống lúa và cây bông lên thuyền là chúng ta là có thể trở về!”

Lạc Lan nhìn về phía Mã Văn Húc: “Mã đại ca, tiên sinh chỉ thị như thế nào?” “À à, cứ mải chuyện phiếm, quên nói chuyện chính!”

Mã Văn Húc mở túi lấy ra hai phong thư, chia ra giao cho Lạc Lan và Lão Uông: “Đây là thư tiên sinh viết cho các ngươi.”

Hai người vội nhận lấy.

Lạc Lan cẩn thận kiểm tra dấu tem, xác nhận không có vấn đề thì mở thư ra đọc.

Lão Uông còn chẳng buồn nhìn tem, thẳng tay xé rách bì thư, nhưng rồi khi lấy thư ra thì nhìn thoáng qua lại hơi khó xử đưa cho Mã Văn Húc: “Lão Mã, ngươi đọc giúp ta đi..."

Tuy rằng anh ta tham gia lớp xoá nạn mù chữ cho nhân viên hộ tống, cũng biết vài chữ, nhưng vì không tập trung học tập nên không biết nhiều chữ, vừa rồi chỉ nhìn một hàng mà đã có năm sáu chữ lạ rồi.

“Bình thường bảo ngươi chăm luyện chữ vào mà không nghe, giờ sáng mắt ra chưa?” Mã Văn Húc phàn nàn.

“Bảo đọc thì cứ đọc đi” Lão Uông đấm cho Mã Văn Húc một phát. “Nhờ vả người khác mà thế à?” Mã Văn Húc đấm trả, nhưng vẫn cầm thư.

Kim Phi viết thư cho Lão Uông rất đơn giản, nội dung chính chỉ là bảo anh ta gặp chuyện thì đừng xúc động, nghe theo sắp xếp của Lạc Lan.

“Tiên sinh thật là, ta cũng đâu có nói không nghe lời Lạc Lan cô nương chứ, còn viết thư nhắc lại nữa...” Lão Uông nhỏ giọng lầm bầm.

Mã Văn Húc coi như không nghe thấy, trả thư cho Lão Uông.

Lạc Lan lúc này cũng buông phong thư, Trịnh Trì Viễn tò mò hỏi: “Lạc Lan cô nương, tiên sinh nói như thế nào?”

“Tiên sinh nói cần tìm cách ổn định Thổ ty, trước tiên đưa hạt giống lúa và cây bông lên thuyền, sau đó lại bàn chuyện khác.”

Lạc Lan nhìn về phía Trịnh Trì Viễn: “Trịnh tướng quân, tiếp theo mong thủy quân phối hợp!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK