Tuy trưởng trấn chức quan thấp lại không có cấp bậc gì nhưng cũng là nhận lệnh triều đình.
Nếu có người thực sự đánh lén trưởng trấn thì chính là đang đánh quan triều đình, hay. nói một cách nghiêm trọng hơn thì chính là đang khiêu khích triều đình.
Dù là triều đại nào thì hành vi này cũng là tội danh vô cùng lớn. “Đúng! Đúng!”
Hà lão nhị thấy đại ca nổi giận thì gật đầu lia lịa.
“Đại ca, La Trường Minh đến rồi!”
Hà lão tam kéo góc áo đại ca.
Hà lão đại quay đầu nhìn, trưởng trấn dẫn theo một đám dân chúng đi đến ven vùng đất hoang.
“Sợ cái gì?”
Hà lão đại trừng mắt nhìn lão tam một cái, cầm một cành cây đứng dậy: “Đi” Sau đó đón đám người trưởng trấn đi tới.
“La trưởng trấn, vết thương của ngài không sao chứ?”
Hà lão đại bày ra vẻ mặt quan tâm đi đến trước mặt trưởng trấn: “Ngài đã bị thương đến mức này rồi, sao không ở nhà nghỉ ngơi lại đến nơi hoang vu hẻo lánh này làm gì, nhỡ lại bị ngã nữa thì sao?”
Tuy tất cả mọi người không nhìn thấy người đánh trưởng trấn bị thương là ai nhưng đều biết chắc chắn là đám người Hà lão đại.
Bây giờ lời hắn nói lại có ý rằng trưởng trấn ngã bị thương, rõ ràng là đang nói dối trắng trợn, hơn nữa lại có cảm giác uy hiếp.
Cho dù tính cách của trưởng trấn có mềm mỏng hơn nữa, bị Hà lão đại nói như vậy trước mặt nhiều người thấy này, trên mặ
cũng có chút không vui, tức giận nói: “Ông đây bị
thương như thế nào, các ngươi hiểu rõ nhất chứ?” “La trưởng trấn nói đùa, chúng tôi chẳng biết gì cải”
Đương nhiên Hà lão đại không chịu thừa nhận, sau đó còn giả ngu hỏi: “La trưởng trấn, ngài đến đây có chuyện gì không?”
“Có!” Trưởng trấn cũng không muốn lằng nhằng chuyện bị thương nữa nên vào thẳng vấn đề: “Thời gian thích hợp cày cấy nhất là mấy ngày này, ta mong các ngươi không làm xăng làm bậy nữa, mau nhường đất để không lỡ làng việc cày cấy của mọi người!”
“La trưởng trấn, ngài đang nói gì vậy?”
Hà lão đại vừa nghe đã không bằng lòng: “Cái gì mà nhường đất để không lỡ làng việc cày cấy của mọi người? Lẽ nào bọn ta không được khai hoang chỗ đất này sao?”
“Các ngươi chiếm chỗ đất này lâu như vậy đã khai hoang chưa?” “Sao lại chưa?”
Hà lão đại vẫy tay ra đằng sau: “Anh em, bắt đầu đi!”
Mấy tên lưu manh sau lưng hắn lập tức tỏ vẻ làm việc.
Nhưng trong tay chúng còn không có công cụ, chỉ cầm cành cây cào đất mà thôi, qua loa lấy lệ đến thế là cùng!
“Các ngươi xới đất như thế sao?” Trưởng trấn suýt thì bị chọc cho phì cười.
“Trưởng trấn ơi, đây không phải do nhà nghèo không có cuốc sao!” Hà lão đại buông tay.
“Không có nông cụ không biết đến hợp tác xã mua bán vay tiền mua sao?”
“Mua rồi, kết quả vừa mua về thì mất...” Vẻ mặt Hà lão đại đểu cáng.
“Trưởng trấn, chúng đến hơp tác xã mua bán vay tiền mua cuốc rồi nhưng đều thành sắt vụn bán cho lão thợ rèn rồi!” Một người dân đứng sau nói.
Nếu có người thực sự đánh lén trưởng trấn thì chính là đang đánh quan triều đình, hay. nói một cách nghiêm trọng hơn thì chính là đang khiêu khích triều đình.
Dù là triều đại nào thì hành vi này cũng là tội danh vô cùng lớn. “Đúng! Đúng!”
Hà lão nhị thấy đại ca nổi giận thì gật đầu lia lịa.
“Đại ca, La Trường Minh đến rồi!”
Hà lão tam kéo góc áo đại ca.
Hà lão đại quay đầu nhìn, trưởng trấn dẫn theo một đám dân chúng đi đến ven vùng đất hoang.
“Sợ cái gì?”
Hà lão đại trừng mắt nhìn lão tam một cái, cầm một cành cây đứng dậy: “Đi” Sau đó đón đám người trưởng trấn đi tới.
“La trưởng trấn, vết thương của ngài không sao chứ?”
Hà lão đại bày ra vẻ mặt quan tâm đi đến trước mặt trưởng trấn: “Ngài đã bị thương đến mức này rồi, sao không ở nhà nghỉ ngơi lại đến nơi hoang vu hẻo lánh này làm gì, nhỡ lại bị ngã nữa thì sao?”
Tuy tất cả mọi người không nhìn thấy người đánh trưởng trấn bị thương là ai nhưng đều biết chắc chắn là đám người Hà lão đại.
Bây giờ lời hắn nói lại có ý rằng trưởng trấn ngã bị thương, rõ ràng là đang nói dối trắng trợn, hơn nữa lại có cảm giác uy hiếp.
Cho dù tính cách của trưởng trấn có mềm mỏng hơn nữa, bị Hà lão đại nói như vậy trước mặt nhiều người thấy này, trên mặ
cũng có chút không vui, tức giận nói: “Ông đây bị
thương như thế nào, các ngươi hiểu rõ nhất chứ?” “La trưởng trấn nói đùa, chúng tôi chẳng biết gì cải”
Đương nhiên Hà lão đại không chịu thừa nhận, sau đó còn giả ngu hỏi: “La trưởng trấn, ngài đến đây có chuyện gì không?”
“Có!” Trưởng trấn cũng không muốn lằng nhằng chuyện bị thương nữa nên vào thẳng vấn đề: “Thời gian thích hợp cày cấy nhất là mấy ngày này, ta mong các ngươi không làm xăng làm bậy nữa, mau nhường đất để không lỡ làng việc cày cấy của mọi người!”
“La trưởng trấn, ngài đang nói gì vậy?”
Hà lão đại vừa nghe đã không bằng lòng: “Cái gì mà nhường đất để không lỡ làng việc cày cấy của mọi người? Lẽ nào bọn ta không được khai hoang chỗ đất này sao?”
“Các ngươi chiếm chỗ đất này lâu như vậy đã khai hoang chưa?” “Sao lại chưa?”
Hà lão đại vẫy tay ra đằng sau: “Anh em, bắt đầu đi!”
Mấy tên lưu manh sau lưng hắn lập tức tỏ vẻ làm việc.
Nhưng trong tay chúng còn không có công cụ, chỉ cầm cành cây cào đất mà thôi, qua loa lấy lệ đến thế là cùng!
“Các ngươi xới đất như thế sao?” Trưởng trấn suýt thì bị chọc cho phì cười.
“Trưởng trấn ơi, đây không phải do nhà nghèo không có cuốc sao!” Hà lão đại buông tay.
“Không có nông cụ không biết đến hợp tác xã mua bán vay tiền mua sao?”
“Mua rồi, kết quả vừa mua về thì mất...” Vẻ mặt Hà lão đại đểu cáng.
“Trưởng trấn, chúng đến hơp tác xã mua bán vay tiền mua cuốc rồi nhưng đều thành sắt vụn bán cho lão thợ rèn rồi!” Một người dân đứng sau nói.