“Đám đàn bà ngu ngốc, đã bảo các ngươi đừng phản kháng nữa, ta sẽ giảm tội cho các ngươi thì cứ nhất quyết không nghe”.
Đại đương gia khạc nhổ trên mặt đất, khinh thường nhìn các nữ binh lính một lượt.
Khánh Mộ Lam vừa xấu hổ vừa tức giận vừa lo lắng, nhưng lại không có cách nào cả.
Đao chiến trong tay quá dài, lại bị hai nữ binh lính ở bên cạnh ép chặt, hoàn toàn không động đậy được.
“Ha ha ha, nhìn bộ dạng vừa rồi của bọn chúng, ta còn tưởng rằng lợi hại thế nào cơ, kết quả vừa ra tay đã bắt được cả đám rồi”.
“Phụ nữ thì nên ở nhà chăm con, chạy tới cầm đao. múa súng trông chả ra làm sao cả!”
“Ha ha, bọn họ có thể vẫn còn là gái trinh, chưa có con đâu”.
“Vậy thì ta sẽ tặng cho bọn họ mỗi người một đứa”. “Một mình ngươi chiếm hết thế bọn ta thì sao?” “Vậy chia cho ngươi hai người!”
Đám thổ phỉ không ngừng chỉ chỉ trỏ trò vào các nữ binh lính, nói những lời tục tíu không chút kiêng nể qì.
Tất cả mọi người đều không phát hiện ra, A Mai ở bên cạnh Khánh Mộ Lam đã rút ra một con dao găm từ †rong túi quần.
“Một, hai, ba... bốn mươi hai, bốn mươi ba... năm mươi sáu, năm mươi bảy...”
Trịnh Phương đếm số thổ phỉ bước ra từ trong lều cỏ, trợn trừng mắt nhìn Hầu Tử: “Hầu Tử, không phải ngươi nói dốc Dã Cẩu chỉ có hơn ba mươi tên thổ phỉ thôi sao? Bây giờ đã có hơn sáu mươi tên rồi, vẫn còn chưa hết nữa!”
“Khi đó ta đã đếm mấy lần, chỉ có hơn ba mươi người thôi!”
Hầu Tử cũng chột dạ: “Đám còn lại chui từ đâu ra vậy?”
Hắn không phát hiện ra chiếc lưới thì thôi đi, dù sao cũng là do đám thổ phỉ cố tình chôn sẵn ở dưới bãi đất trống, sau đó lại đắp đất lên bằng phẳng, đổi thành những trinh sát khác thì cũng khó mà phát hiện.
Nhưng do thám số lượng quân địch liên quan trực tiếp đến triển khai chiến lược của quân ta, cũng là kỹ năng cơ bản của một trinh sát, chưa kể hắn là một trinh sát lão làng đã trải qua hàng trăm trận chiến, kể cả khi mới vào nghề, cũng không thể phạm sai lầm cấp thấp như vậy được.
Sau khi đám thổ phỉ ra hết, tổng cộng hơn trăm người, con số lớn hơn rất nhiều so với con số ba mươi
người mà Hầu Tử do thám được.
“Ta hiểu rồi, bên dưới lầu cỏ này nhất định là có thứ gì đó giống như hầm ẩn nấp”.
Hầu Tử nói.
“Còn cần ngươi nói à, cái lều này chỉ có bao nhiêu vậy, nếu như dưới đất không có chỗ trốn, hơn một trăm người đừng nói là đánh bạc trong đó, đứng thôi cũng không đủ chỗ”.
Trịnh Phương sa sẩm mặt mày nói tới sao không phát hiện ra?”
Lần trước ngươi
“Lần trước tới, bọn thổ phỉ cứ luôn ở trong đó đánh bài, không thể nào vào trong thăm dò được”.
Hầu Tử nói: “Ta cảm thấy một cái lầu rách nát, bốn phía còn chẳng có tường, nhìn một cái là có thể thấy rõ
hết bên trong, vì vậy liền quay về phục mệnh”.
“Xem ra đám thổ phỉ này đã có chuẩn bị rồi, chúng ta đã bị trúng kết”
Trịnh Phương cau mày nói.
“Lần này là lỗi của ta, khi quay về ta sẽ tạ tội với Lương ca và Kim tiên sinh”.
Hầu Tử đỏ mặt nói.
“Bây giờ quan tâm lỗi của ai làm đếch gì, chuẩn bị cứu người đi!”
Đại đương gia của đám thổ phỉ đã đi tới bên cạnh chiếc lưới, Trịnh Phương nhỏ giọng n¡ iết bọn cung thủ trước, đừng để bọn chúng làm hại các nữ binh lính”.
“RõI “Người thứ hai là của ta!” “Người thứ ba giao cho tal”
Các cựu binh ở bên cạnh lần lượt giương cung nỏ lên.
Trịnh Phương cũng giương cung lên, trong lúc anh ấy chuẩn bị hạ lệnh tấn công hì đột nhiên nhìn thấy A Mai xông ra từ trong chiếc lưới.
Động tác của A Mai rất nhanh, mục tiêu cũng rất rõ ràng.
Sau khi xông ra xong liền lập tức lao về phía đại đương gia.
“Muốn chết!”
Đại đương gia giơ trường đao trong tay lên, chém về phía A Mai.
A Mai với vóc dáng thấp bé, dễ dàng tránh được trường đao, sau đó nắm lấy cổ tay đang cầm đao của đại đương gia, dùng lực ấn mạnh xuống đất.
“Lui hết lại cho ta, nếu không ta sẽ giết hắn!”
A Mai kề dao vào cổ đại đương gia, lạnh lùng hét
“Gon đàn bà thối tha, mau thả đại đương gia ra!” “Thả đại đương gia ral" Đám thổ phỉ nháo nhào hét lên.
“Con đàn bà đê tiện này, biết điều thì mau thả ta ra”. Đại đương gia hung hãn uy hiếp: “Nếu như ngươi dám động vào một ngón tay của ta, các huynh đệ của ta sẽ chôn sống ngươi!”
“Vậy à?”
Dao găm trong tay A Mai lóe sáng, tai trái của đại đương gia đã bị cắt đứt.
“Á...
Đại đương gia đau đớn kinh hoàng, tiếng kêu còn thảm hơn cả lợn bị chọc tiết.
“Im miệng cho ta, còn lắm mồm nữa ta cắt cả mũi ngươi luôn!”
A Mai lại kề dao vào mũi của đại đương gia.
Đại đương gia lập tức ngậm chặt miệng, không dám kêu nữa.
Mềm thì sợ cứng, mà cứng thì sợ nhất là những loại không cần mạng nữa.
A Mai ra tay rất nhanh chóng, rõ ràng là một nhân vật hiểm ác, đại đương gia đương nhiên là sợ rồi.
“Bảo bọn chúng lùi lại!, A Mai lạnh lùng nói. “Lùi lại, lùi hết lại cho ta!”
Đại đương gia vội phất tay, bảo bọn thổ phỉ nhanh chóng lùi lại.
Đám thổ phỉ nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng vẫn đành phải lùi lại.
“Mọi người tạm thời dừng lại!"
Trịnh Phương thấy A Mai khống chế đại đương gia, sợ rằng sẽ kích động đám thổ phỉ, nhanh chóng hạ lệnh tạm thời dừng hành động lại.
Các nữ binh lính ở trong chiếc lưới phía sau A Mai nhân cơ hội này, từng người từng người lao ra ngoài, lấy cung nỏ ra nhắm vào bọn thổ phi.
“Các huynh đệ, không thể đợi thêm được nữa, nếu như đợi tiếp, bọn chúng sẽ thoát ra hết mất”.
Một tên thổ phỉ mặc áo choàng dài hét lớn: “Cô ta dám động vào đại đương gia, mọi người cùng ta giết hết bọn chúng!”
A Mai khế cau mày, tay cầm dao găm dùng lực một chút, để lại một vết máu hẳn lại trên cổ của đại đương gia.
“Nữ hiệp đừng hiểu nhầm, hản không phải người của tai"
Đại đương gia sợ hãi toát mồ hồi hột, vội vàng hét lớn: “Lưu Lão Thất, ngươi định hại chết ta à, mẹ kiếp. mau lùi lại cho tai”
“Đại đương gia, ngài đừng hồ đồ, cô ta chỉ dọa ngài thôi, lúc này mà chùn bước, cô ta sẽ không tha cho ngài đâu”.
Lưu Lão Thất nhất quyết không lùi lại, ngược lại còn tiến lên trước hai bước.
“Dọa hắn sao?”
A Mai cười khẩy một tiếng, dao găm lại lóe sáng, mũi của đại đương gia đã bị cắt phăng.
Tuy nhiên đúng lúc này, Lưu Lão Thất đột nhiên giơ †ay lên, hai luồng sáng bay ra từ trong tay áo, lao thẳng về phía A Mai.
Đồng tử A Mai co rút lại, lập tức tóm lấy đại đương gia chặn tới trước mặt mình.
Keng!
Một trong hai chiếc kim bay tới găm vào áo giáp rồi rơi xuống, chiếc còn lại găm vào cổ đại đương gia.
Giây tiếp theo, sắc mặt đại đương gia trắng bệch, hai mắt hän lên tia máu, chưa kịp giấy dụa được vài giây đã tất thở.
Quả nhiên là kim bay có độc, hơn nữa còn là cực độc.
“Bọn chúng giết đại đương gia, mọi người lên cho ta, giết chết bọn chúng!”
Lưu Lão Thất tức giận gầm lên một tiếng, cầm mã †ấu xông lên.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, hơn nữa hành động của Lưu Lão Thất rất bí mật, đám thổ phỉ thì toàn bọn lỗ mãng, làm sao biết rõ được chuyện gì đã xảy ra, bọn chúng chỉ biết lão đại của mình chết rồi, mà bên mình thì người đông, cả đám lập tức ùa lên.
Vừa rồi khung cảnh bị A Mai khống chế bây giờ lập tức trở nên hỗn loạn.
Lưu Lão Thất trốn trong đám người, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
“Ra tay!”
Sắc mặt Trịnh Phương thay đổi, giương cung lên bắn trước.
Phập!
Mũi tên xẹt qua, nụ cười trên mặt Lưu Lão Thất lập tức vụt tắt, trên cổ có thêm một mũi tên.
Lưu Lão Thất vô thức giữ lấy cổ mình, quay đầu nhìn về hướng bắn ra mũi tên, trong mắt tràn đầy sợ hãi và không cam lòng.
Mãi cho đến lúc chết hắn vẫn không thể hiểu rõ được, mọi chuyện rõ ràng đều nằm trong kế hoạch của hắn, vì sao kết cục lại như thế này.
Đại đương gia khạc nhổ trên mặt đất, khinh thường nhìn các nữ binh lính một lượt.
Khánh Mộ Lam vừa xấu hổ vừa tức giận vừa lo lắng, nhưng lại không có cách nào cả.
Đao chiến trong tay quá dài, lại bị hai nữ binh lính ở bên cạnh ép chặt, hoàn toàn không động đậy được.
“Ha ha ha, nhìn bộ dạng vừa rồi của bọn chúng, ta còn tưởng rằng lợi hại thế nào cơ, kết quả vừa ra tay đã bắt được cả đám rồi”.
“Phụ nữ thì nên ở nhà chăm con, chạy tới cầm đao. múa súng trông chả ra làm sao cả!”
“Ha ha, bọn họ có thể vẫn còn là gái trinh, chưa có con đâu”.
“Vậy thì ta sẽ tặng cho bọn họ mỗi người một đứa”. “Một mình ngươi chiếm hết thế bọn ta thì sao?” “Vậy chia cho ngươi hai người!”
Đám thổ phỉ không ngừng chỉ chỉ trỏ trò vào các nữ binh lính, nói những lời tục tíu không chút kiêng nể qì.
Tất cả mọi người đều không phát hiện ra, A Mai ở bên cạnh Khánh Mộ Lam đã rút ra một con dao găm từ †rong túi quần.
“Một, hai, ba... bốn mươi hai, bốn mươi ba... năm mươi sáu, năm mươi bảy...”
Trịnh Phương đếm số thổ phỉ bước ra từ trong lều cỏ, trợn trừng mắt nhìn Hầu Tử: “Hầu Tử, không phải ngươi nói dốc Dã Cẩu chỉ có hơn ba mươi tên thổ phỉ thôi sao? Bây giờ đã có hơn sáu mươi tên rồi, vẫn còn chưa hết nữa!”
“Khi đó ta đã đếm mấy lần, chỉ có hơn ba mươi người thôi!”
Hầu Tử cũng chột dạ: “Đám còn lại chui từ đâu ra vậy?”
Hắn không phát hiện ra chiếc lưới thì thôi đi, dù sao cũng là do đám thổ phỉ cố tình chôn sẵn ở dưới bãi đất trống, sau đó lại đắp đất lên bằng phẳng, đổi thành những trinh sát khác thì cũng khó mà phát hiện.
Nhưng do thám số lượng quân địch liên quan trực tiếp đến triển khai chiến lược của quân ta, cũng là kỹ năng cơ bản của một trinh sát, chưa kể hắn là một trinh sát lão làng đã trải qua hàng trăm trận chiến, kể cả khi mới vào nghề, cũng không thể phạm sai lầm cấp thấp như vậy được.
Sau khi đám thổ phỉ ra hết, tổng cộng hơn trăm người, con số lớn hơn rất nhiều so với con số ba mươi
người mà Hầu Tử do thám được.
“Ta hiểu rồi, bên dưới lầu cỏ này nhất định là có thứ gì đó giống như hầm ẩn nấp”.
Hầu Tử nói.
“Còn cần ngươi nói à, cái lều này chỉ có bao nhiêu vậy, nếu như dưới đất không có chỗ trốn, hơn một trăm người đừng nói là đánh bạc trong đó, đứng thôi cũng không đủ chỗ”.
Trịnh Phương sa sẩm mặt mày nói tới sao không phát hiện ra?”
Lần trước ngươi
“Lần trước tới, bọn thổ phỉ cứ luôn ở trong đó đánh bài, không thể nào vào trong thăm dò được”.
Hầu Tử nói: “Ta cảm thấy một cái lầu rách nát, bốn phía còn chẳng có tường, nhìn một cái là có thể thấy rõ
hết bên trong, vì vậy liền quay về phục mệnh”.
“Xem ra đám thổ phỉ này đã có chuẩn bị rồi, chúng ta đã bị trúng kết”
Trịnh Phương cau mày nói.
“Lần này là lỗi của ta, khi quay về ta sẽ tạ tội với Lương ca và Kim tiên sinh”.
Hầu Tử đỏ mặt nói.
“Bây giờ quan tâm lỗi của ai làm đếch gì, chuẩn bị cứu người đi!”
Đại đương gia của đám thổ phỉ đã đi tới bên cạnh chiếc lưới, Trịnh Phương nhỏ giọng n¡ iết bọn cung thủ trước, đừng để bọn chúng làm hại các nữ binh lính”.
“RõI “Người thứ hai là của ta!” “Người thứ ba giao cho tal”
Các cựu binh ở bên cạnh lần lượt giương cung nỏ lên.
Trịnh Phương cũng giương cung lên, trong lúc anh ấy chuẩn bị hạ lệnh tấn công hì đột nhiên nhìn thấy A Mai xông ra từ trong chiếc lưới.
Động tác của A Mai rất nhanh, mục tiêu cũng rất rõ ràng.
Sau khi xông ra xong liền lập tức lao về phía đại đương gia.
“Muốn chết!”
Đại đương gia giơ trường đao trong tay lên, chém về phía A Mai.
A Mai với vóc dáng thấp bé, dễ dàng tránh được trường đao, sau đó nắm lấy cổ tay đang cầm đao của đại đương gia, dùng lực ấn mạnh xuống đất.
“Lui hết lại cho ta, nếu không ta sẽ giết hắn!”
A Mai kề dao vào cổ đại đương gia, lạnh lùng hét
“Gon đàn bà thối tha, mau thả đại đương gia ra!” “Thả đại đương gia ral" Đám thổ phỉ nháo nhào hét lên.
“Con đàn bà đê tiện này, biết điều thì mau thả ta ra”. Đại đương gia hung hãn uy hiếp: “Nếu như ngươi dám động vào một ngón tay của ta, các huynh đệ của ta sẽ chôn sống ngươi!”
“Vậy à?”
Dao găm trong tay A Mai lóe sáng, tai trái của đại đương gia đã bị cắt đứt.
“Á...
Đại đương gia đau đớn kinh hoàng, tiếng kêu còn thảm hơn cả lợn bị chọc tiết.
“Im miệng cho ta, còn lắm mồm nữa ta cắt cả mũi ngươi luôn!”
A Mai lại kề dao vào mũi của đại đương gia.
Đại đương gia lập tức ngậm chặt miệng, không dám kêu nữa.
Mềm thì sợ cứng, mà cứng thì sợ nhất là những loại không cần mạng nữa.
A Mai ra tay rất nhanh chóng, rõ ràng là một nhân vật hiểm ác, đại đương gia đương nhiên là sợ rồi.
“Bảo bọn chúng lùi lại!, A Mai lạnh lùng nói. “Lùi lại, lùi hết lại cho ta!”
Đại đương gia vội phất tay, bảo bọn thổ phỉ nhanh chóng lùi lại.
Đám thổ phỉ nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng vẫn đành phải lùi lại.
“Mọi người tạm thời dừng lại!"
Trịnh Phương thấy A Mai khống chế đại đương gia, sợ rằng sẽ kích động đám thổ phỉ, nhanh chóng hạ lệnh tạm thời dừng hành động lại.
Các nữ binh lính ở trong chiếc lưới phía sau A Mai nhân cơ hội này, từng người từng người lao ra ngoài, lấy cung nỏ ra nhắm vào bọn thổ phi.
“Các huynh đệ, không thể đợi thêm được nữa, nếu như đợi tiếp, bọn chúng sẽ thoát ra hết mất”.
Một tên thổ phỉ mặc áo choàng dài hét lớn: “Cô ta dám động vào đại đương gia, mọi người cùng ta giết hết bọn chúng!”
A Mai khế cau mày, tay cầm dao găm dùng lực một chút, để lại một vết máu hẳn lại trên cổ của đại đương gia.
“Nữ hiệp đừng hiểu nhầm, hản không phải người của tai"
Đại đương gia sợ hãi toát mồ hồi hột, vội vàng hét lớn: “Lưu Lão Thất, ngươi định hại chết ta à, mẹ kiếp. mau lùi lại cho tai”
“Đại đương gia, ngài đừng hồ đồ, cô ta chỉ dọa ngài thôi, lúc này mà chùn bước, cô ta sẽ không tha cho ngài đâu”.
Lưu Lão Thất nhất quyết không lùi lại, ngược lại còn tiến lên trước hai bước.
“Dọa hắn sao?”
A Mai cười khẩy một tiếng, dao găm lại lóe sáng, mũi của đại đương gia đã bị cắt phăng.
Tuy nhiên đúng lúc này, Lưu Lão Thất đột nhiên giơ †ay lên, hai luồng sáng bay ra từ trong tay áo, lao thẳng về phía A Mai.
Đồng tử A Mai co rút lại, lập tức tóm lấy đại đương gia chặn tới trước mặt mình.
Keng!
Một trong hai chiếc kim bay tới găm vào áo giáp rồi rơi xuống, chiếc còn lại găm vào cổ đại đương gia.
Giây tiếp theo, sắc mặt đại đương gia trắng bệch, hai mắt hän lên tia máu, chưa kịp giấy dụa được vài giây đã tất thở.
Quả nhiên là kim bay có độc, hơn nữa còn là cực độc.
“Bọn chúng giết đại đương gia, mọi người lên cho ta, giết chết bọn chúng!”
Lưu Lão Thất tức giận gầm lên một tiếng, cầm mã †ấu xông lên.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, hơn nữa hành động của Lưu Lão Thất rất bí mật, đám thổ phỉ thì toàn bọn lỗ mãng, làm sao biết rõ được chuyện gì đã xảy ra, bọn chúng chỉ biết lão đại của mình chết rồi, mà bên mình thì người đông, cả đám lập tức ùa lên.
Vừa rồi khung cảnh bị A Mai khống chế bây giờ lập tức trở nên hỗn loạn.
Lưu Lão Thất trốn trong đám người, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
“Ra tay!”
Sắc mặt Trịnh Phương thay đổi, giương cung lên bắn trước.
Phập!
Mũi tên xẹt qua, nụ cười trên mặt Lưu Lão Thất lập tức vụt tắt, trên cổ có thêm một mũi tên.
Lưu Lão Thất vô thức giữ lấy cổ mình, quay đầu nhìn về hướng bắn ra mũi tên, trong mắt tràn đầy sợ hãi và không cam lòng.
Mãi cho đến lúc chết hắn vẫn không thể hiểu rõ được, mọi chuyện rõ ràng đều nằm trong kế hoạch của hắn, vì sao kết cục lại như thế này.