*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghĩ đến đây, Đường Đông Đông cảm thấy hơi hụt hẫng.
"Tiểu Bắc, đây đều là số tiền muội bán xà phòng thơm à?”
Đôi mắt của Quan Hạ Nhi tràn đầy sự hoài nghi.
"Tất nhiên rồi!"
Đường Tiểu Bắc đắc ý hất cằm lên.
"Tiểu Bắc, muội thật lợi hại, cả đời này ta chưa từng thấy nhiều bạc như vậy!"
Quan Hạ Nhi giơ ngón tay cái lên đầy ngưỡng mộ.
"Tỷ tỷ, đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Hiện giờ xà phòng của chúng ta đã nổi tiếng ở Quảng Nguyên và mấy quận lân cận, tương lai chúng ta sẽ càng ngày càng kiếm được nhiều tiền”.
Đường Tiểu Bắc hào hứng nói: "Đợi đến khi xà phòng thơm của chúng ta được bán ở kinh thành, lúc đó mới thực sự kiếm được nhiều tiền...”
Cô ấy còn chưa nói hết câu, Đường Đông Đông đã vỗ vào đầu cô ấy: "Nói muội khoác lác, muội còn cãi! Có bản lĩnh, tháng sau muội đem về thêm mấy rương đầy bạc xem nào”.
“Hi hi”, Đường Tiểu Bắc lè lưỡi, cười nói: “Hạ Nhi tỷ, sở dĩ lần này có thể bán được nhiều tiền như vậy là vì mới có mấy huyện phủ bán xà phòng thơm, mọi người mua rất nhiều trong một lần, tiếp theo sẽ không có nhiều vậy đâu”.
"Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà muội có thể mở được nhiều thị trường mới cũng quá giỏi rồi”.
Kim Phi cười vuốt tóc Đường Tiểu Bắc: "Bây giờ thị trường đã được mở, giống như đã đào xong một con kênh, mặc dù sau này tiền sẽ không nhiều như lần này, nhưng sẽ tiếp tục chảy vào”.
"Thị trường mới cũng không phải do ta mở...”
"Nhưng muội đã chọn người mở thị trường, bồi dưỡng bọn họ, đây là công lao của muội!"
Kim Phi mỉm cười khen ngợi.
"Hì hì!"
Đường Tiểu Bắc như học sinh tiểu học được thầy khen, híp mắt cười tươi, còn vui hơn việc kiếm được hai rương bạc.
"Tiểu Bắc, muội thật sự rất lợi hại, không giống ta, chỉ biết tiêu tiền, có lúc tướng công nói gì ta cũng không hiểu, không giúp được gì”.
Quan Hạ Nhi nắm lấy tay Đường Tiểu Bắc: "Tướng công cưới được muội đúng là có phúc”.
"Ta cưới muội cũng là có phúc”.
Kim Phi mỉm cười nắm lấy tay Quan Hạ Nhi: "Ai nói muội không thể giúp ta? Xà phòng thơm của chúng ta có thể mở rộng thị trường ở kinh thành hay không còn phải phụ thuộc vào loại xà phòng mới do muội và Nhuận Nương sản xuất”.
Nghĩ đến đây, Đường Đông Đông cảm thấy hơi hụt hẫng.
"Tiểu Bắc, đây đều là số tiền muội bán xà phòng thơm à?”
Đôi mắt của Quan Hạ Nhi tràn đầy sự hoài nghi.
"Tất nhiên rồi!"
Đường Tiểu Bắc đắc ý hất cằm lên.
"Tiểu Bắc, muội thật lợi hại, cả đời này ta chưa từng thấy nhiều bạc như vậy!"
Quan Hạ Nhi giơ ngón tay cái lên đầy ngưỡng mộ.
"Tỷ tỷ, đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Hiện giờ xà phòng của chúng ta đã nổi tiếng ở Quảng Nguyên và mấy quận lân cận, tương lai chúng ta sẽ càng ngày càng kiếm được nhiều tiền”.
Đường Tiểu Bắc hào hứng nói: "Đợi đến khi xà phòng thơm của chúng ta được bán ở kinh thành, lúc đó mới thực sự kiếm được nhiều tiền...”
Cô ấy còn chưa nói hết câu, Đường Đông Đông đã vỗ vào đầu cô ấy: "Nói muội khoác lác, muội còn cãi! Có bản lĩnh, tháng sau muội đem về thêm mấy rương đầy bạc xem nào”.
“Hi hi”, Đường Tiểu Bắc lè lưỡi, cười nói: “Hạ Nhi tỷ, sở dĩ lần này có thể bán được nhiều tiền như vậy là vì mới có mấy huyện phủ bán xà phòng thơm, mọi người mua rất nhiều trong một lần, tiếp theo sẽ không có nhiều vậy đâu”.
"Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà muội có thể mở được nhiều thị trường mới cũng quá giỏi rồi”.
Kim Phi cười vuốt tóc Đường Tiểu Bắc: "Bây giờ thị trường đã được mở, giống như đã đào xong một con kênh, mặc dù sau này tiền sẽ không nhiều như lần này, nhưng sẽ tiếp tục chảy vào”.
"Thị trường mới cũng không phải do ta mở...”
"Nhưng muội đã chọn người mở thị trường, bồi dưỡng bọn họ, đây là công lao của muội!"
Kim Phi mỉm cười khen ngợi.
"Hì hì!"
Đường Tiểu Bắc như học sinh tiểu học được thầy khen, híp mắt cười tươi, còn vui hơn việc kiếm được hai rương bạc.
"Tiểu Bắc, muội thật sự rất lợi hại, không giống ta, chỉ biết tiêu tiền, có lúc tướng công nói gì ta cũng không hiểu, không giúp được gì”.
Quan Hạ Nhi nắm lấy tay Đường Tiểu Bắc: "Tướng công cưới được muội đúng là có phúc”.
"Ta cưới muội cũng là có phúc”.
Kim Phi mỉm cười nắm lấy tay Quan Hạ Nhi: "Ai nói muội không thể giúp ta? Xà phòng thơm của chúng ta có thể mở rộng thị trường ở kinh thành hay không còn phải phụ thuộc vào loại xà phòng mới do muội và Nhuận Nương sản xuất”.