Hai người lướt qua đội tuần tra mà không bị lính tuần tra nhận ra.
Đợi đến khi lính tuần tra đi xa, người phiên dịch lập tức khen ngợi: “Lão Mã huynh đệ, ngươi thật lợi hại!”
“Chỉ là mánh khóe nhỏ không đáng nhắc đến mà thôi!” Mã Văn Húc khoác tay.
“Lão Mã huynh đệ, ngươi khiêm tốn rồi!” Người phiên dịch vội bật ngón tay cái về phía Mã Văn Húc.
Thật ra hắn ta rất muốn nhờ Mã Văn Húc dạy cho hắn ta, nhưng thời phong kiến lại có câu 'Nghề không được truyền lại dễ dàng”, nhiều nghề chỉ được truyền từ cha sang con trai, từ con trai cho cháu trai. Theo như hắn ta thấy, đây có lẽ là kỹ năng thất truyền dùng để hộ mệnh của Mã Văn Húc, do đó hắn ta cũng không mở lời.
“Hiện tại đã không có người nào theo dõi chúng ta, dẫn ta đến chỗ xưởng ép dầu đó đi!” Mã Văn Húc nói. “Được!” Người phiên dịch vội vàng đi ở phía trước dẫn đường.
Đi theo hướng dẫn của người phiên dịch, hai người đã đi đến trước một căn nhà ở tây thành.
Căn nhà này được xây quay ra ngoài đường lớn, phía sau cánh cửa có hai mặt tiền cửa hàng, phía sau nữa là sân và phân xưởng.
Đứng từ xa cũng đã ngửi thấy mùi của rất nhiều loại đầu. “Là chỗ này!” Người phiên dịch chỉ vào cửa hàng, nói.
“Chút nữa khi hai ta vào trong, Triệu đại ca cứ nói mình là thương nhân địa phương, đừng nói mình đến đây mua đồ, nhớ không?” Mã Văn Húc nhắc nhở.
Lúc nãy, Mã Văn Húc hóa trang không hải vì anh ta sợ lính tuần tra, mà anh †a sợ xưởng ép dầu sế lập tức từ chối hợp tác khi biết được danh tính của anh ta giống mấy nhà thầu đó.
Lý do anh ta vào thành rồi mới hóa trang là vì, nhà cầm quyền nước K sẽ cử người canh giữ bến tàu, nếu hóa trang ngay ở bến tàu sẽ không ổn.
Người phiên dịch cũng hiểu rõ chuyện này nên gật đầu rồi đi vào trong cửa hàng dầu.
Nhân viên cửa hàng dầu nhìn thấy có khách vào, lập tức bỏ dở việc đang làm xuống rồi chạy đến chào hỏi: “Hai vị đại gia muốn mua dầu à? chỗ này của bọn ta rất nhiều loại dầu, ta giới thiệu cho hai vị nhé?”
“Không cần, bọn ta không tới đây để mua dầu!” người phiên dịch xua tay từ chối.
“Không mua dầu hả?” Nhân viên ngạc nhiên một chốc: “Nhưng tiệm bọn ta chỉ bán mỗi dầu thôi!”
Không mua dầu thì tới cửa hàng dầu làm cái gì?
Người phiên dịch cũng không giải thích gì, chỉ hơi sốt ruột nói: “Gọi chưởng quầy của các ngươi tới đây, ta có chuyện làm ăn cần bàn bạc!”
Cửa hàng dầu này không phải là một nơi ghê gớm gì, chưởng quầy cũng không phải là một nhân vật nổi tiếng hiếm khi nhìn thấy.
Thực ra, chưởng quầy dành phần lớn thời gian ở trong cửa hàng, chỉ là hiện tại ông ta không có mặt ở đây thôi.
Người nhân viên thấy khí thế của người phiên dịch rất mạnh mẽ, cũng không biết được thân phận của đối phương nên không dám đắc tội, vội vàng vào trong gọi chưởng quầy.
Sau khi hai bên chào hỏi nhau xong, chưởng quầy cẩn thận hỏi: “Nghe nói hai vị đến đây không phải vì muốn mua dầu, vậy, không biết hai vị cần thứ gì?”
“Bọn ta đến đây là để mua sợi bông, đó là những sợi nhỏ bọc bên ngoài hạt bông” Người phiên dịch giải thích bông là thứ gì rồi hỏi: “Nghe nói chỗ này của các ngươi có khá nhiều thứ này, có đúng không?”
“Đúng là có...” chưởng quầy ngừng lại một chút rồi tò mò hỏi: “Không biết hai vị mua nó về làm cái gì?”
“Ngươi không cần quan tâm!” Người phiên dịch không nhịn được nói: “Ngươi nói đi, bán hay không bán?”
“Cái này...”
Chưởng quầy hơi do dự.
Người phiên dịch thấy vậy, lập tức lấy hai thỏi bạc hỏ giá năm mươi lượng ra, ném lên quầy: “Một lượng bạc một xe, bán hay không bán?”
Thấy có bạc, cặp mắt của chưởng quầy lập tức sáng lên. Vốn dĩ, ông ta mở xưởng ép dầu là vì nhà ông ta có vài ngọn núi. Vì là vùng núi nên không thể trồng được các loại cây lương thực khác, chỉ trồng được mỗi bông, tách hạt bông về ép dầu.
Sau khi thu hoạch cây bông, nếu tách hạt trên núi luôn sẽ rất phiền phức, thế là họ tách bông ra trước rồi kéo về nhà từ từ xử lý.
Dần dà, sợi bông tích lại ngày càng nhiều.
Đợi đến khi lính tuần tra đi xa, người phiên dịch lập tức khen ngợi: “Lão Mã huynh đệ, ngươi thật lợi hại!”
“Chỉ là mánh khóe nhỏ không đáng nhắc đến mà thôi!” Mã Văn Húc khoác tay.
“Lão Mã huynh đệ, ngươi khiêm tốn rồi!” Người phiên dịch vội bật ngón tay cái về phía Mã Văn Húc.
Thật ra hắn ta rất muốn nhờ Mã Văn Húc dạy cho hắn ta, nhưng thời phong kiến lại có câu 'Nghề không được truyền lại dễ dàng”, nhiều nghề chỉ được truyền từ cha sang con trai, từ con trai cho cháu trai. Theo như hắn ta thấy, đây có lẽ là kỹ năng thất truyền dùng để hộ mệnh của Mã Văn Húc, do đó hắn ta cũng không mở lời.
“Hiện tại đã không có người nào theo dõi chúng ta, dẫn ta đến chỗ xưởng ép dầu đó đi!” Mã Văn Húc nói. “Được!” Người phiên dịch vội vàng đi ở phía trước dẫn đường.
Đi theo hướng dẫn của người phiên dịch, hai người đã đi đến trước một căn nhà ở tây thành.
Căn nhà này được xây quay ra ngoài đường lớn, phía sau cánh cửa có hai mặt tiền cửa hàng, phía sau nữa là sân và phân xưởng.
Đứng từ xa cũng đã ngửi thấy mùi của rất nhiều loại đầu. “Là chỗ này!” Người phiên dịch chỉ vào cửa hàng, nói.
“Chút nữa khi hai ta vào trong, Triệu đại ca cứ nói mình là thương nhân địa phương, đừng nói mình đến đây mua đồ, nhớ không?” Mã Văn Húc nhắc nhở.
Lúc nãy, Mã Văn Húc hóa trang không hải vì anh ta sợ lính tuần tra, mà anh †a sợ xưởng ép dầu sế lập tức từ chối hợp tác khi biết được danh tính của anh ta giống mấy nhà thầu đó.
Lý do anh ta vào thành rồi mới hóa trang là vì, nhà cầm quyền nước K sẽ cử người canh giữ bến tàu, nếu hóa trang ngay ở bến tàu sẽ không ổn.
Người phiên dịch cũng hiểu rõ chuyện này nên gật đầu rồi đi vào trong cửa hàng dầu.
Nhân viên cửa hàng dầu nhìn thấy có khách vào, lập tức bỏ dở việc đang làm xuống rồi chạy đến chào hỏi: “Hai vị đại gia muốn mua dầu à? chỗ này của bọn ta rất nhiều loại dầu, ta giới thiệu cho hai vị nhé?”
“Không cần, bọn ta không tới đây để mua dầu!” người phiên dịch xua tay từ chối.
“Không mua dầu hả?” Nhân viên ngạc nhiên một chốc: “Nhưng tiệm bọn ta chỉ bán mỗi dầu thôi!”
Không mua dầu thì tới cửa hàng dầu làm cái gì?
Người phiên dịch cũng không giải thích gì, chỉ hơi sốt ruột nói: “Gọi chưởng quầy của các ngươi tới đây, ta có chuyện làm ăn cần bàn bạc!”
Cửa hàng dầu này không phải là một nơi ghê gớm gì, chưởng quầy cũng không phải là một nhân vật nổi tiếng hiếm khi nhìn thấy.
Thực ra, chưởng quầy dành phần lớn thời gian ở trong cửa hàng, chỉ là hiện tại ông ta không có mặt ở đây thôi.
Người nhân viên thấy khí thế của người phiên dịch rất mạnh mẽ, cũng không biết được thân phận của đối phương nên không dám đắc tội, vội vàng vào trong gọi chưởng quầy.
Sau khi hai bên chào hỏi nhau xong, chưởng quầy cẩn thận hỏi: “Nghe nói hai vị đến đây không phải vì muốn mua dầu, vậy, không biết hai vị cần thứ gì?”
“Bọn ta đến đây là để mua sợi bông, đó là những sợi nhỏ bọc bên ngoài hạt bông” Người phiên dịch giải thích bông là thứ gì rồi hỏi: “Nghe nói chỗ này của các ngươi có khá nhiều thứ này, có đúng không?”
“Đúng là có...” chưởng quầy ngừng lại một chút rồi tò mò hỏi: “Không biết hai vị mua nó về làm cái gì?”
“Ngươi không cần quan tâm!” Người phiên dịch không nhịn được nói: “Ngươi nói đi, bán hay không bán?”
“Cái này...”
Chưởng quầy hơi do dự.
Người phiên dịch thấy vậy, lập tức lấy hai thỏi bạc hỏ giá năm mươi lượng ra, ném lên quầy: “Một lượng bạc một xe, bán hay không bán?”
Thấy có bạc, cặp mắt của chưởng quầy lập tức sáng lên. Vốn dĩ, ông ta mở xưởng ép dầu là vì nhà ông ta có vài ngọn núi. Vì là vùng núi nên không thể trồng được các loại cây lương thực khác, chỉ trồng được mỗi bông, tách hạt bông về ép dầu.
Sau khi thu hoạch cây bông, nếu tách hạt trên núi luôn sẽ rất phiền phức, thế là họ tách bông ra trước rồi kéo về nhà từ từ xử lý.
Dần dà, sợi bông tích lại ngày càng nhiều.