“Vũ Dương, bọn quyền quý rắc rối phức tạp, không dễ giết như thế đâu”.
Trần Cát đứng lên nói: “Đừng thấy bây giờ chúng chia bè người này, ngày mai luận tội người kia mà lầm, khi con muốn đối phó chúng thật, bọn quyền quý nhất định sẽ liên minh với nhau chống lại triều đình, nếu giải
quyết không thỏa đáng thì cả Đại Khang sẽ bị diệt vong.
Cách đối phó với chúng tốt nhất là để chúng từ chia thành nhiều phe phái để khống chế và cân bằng nhau. Từ trước đến nay, các tiên hoàng nhiều đời đều làm như vậy...”
“Phụ hoàng, bây giờ Đại Khang đã không còn giống trước. nữa. Dùng cách của các tiên hoàng chưa chắc đã phù hợp với Tình hình hiện tại”.
Cửu công chúa nói: “Bây giờ dân sinh Đại Khang sa sút, quốc khố cạn kiệt, đất đai của người dân bị đám nhà giàu chiếm lấy, cực kỳ khổ cực...”
“Vũ Dương, Đại Khang đâu có thê thảm như con nói chứ?” Trần Cát không vui ngắt lời Cửu công chúa. “Đâu có thê thảm ư?”
Cửu công chúa tức đến mức muốn bật cười, sắc mặt lại đầy vẻ bi thương, mắt cũng ngân ngấn nước.
“Con cười cái gì?”, Trần Cát không vui hỏi.
“Không có gì, chỉ là nhớ đến một câu chuyện tiên sinh từng kể”.
“Câu chuyện gì?”
“Tiên sinh nói ở một thế giới khác, có một vị vua quanh năm cứ ở mãi trong cung, để lấy lòng nhà vua, tất cả các quan văn, quan võ ngày ngày xu nịnh nhà vua, làm ra vẻ đất nước thái bình, nhà vua cũng cho rằng quốc thái dân an, thần dân của ông ta cũng trải qua cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc giống ông ta.
Đến một năm nọ, đất nước này xảy ra một đợt hạn hán rất nghiêm trọng, người dân không có lương thực để ăn, chỉ đành đào rễ cỏ, ăn vỏ cây để sống. Có một quan ngự sử mới được bổ nhiệm không thể nhìn thêm cảnh này nên ông đã nói sự thật với Hoàng đế, phụ hoàng biết vị vua này trả lời nào không?
“Trả lời thế nào?”, Trần Cát vô thức hỏi.
“Nghe quan ngự sử đó nói xong, vị vua “tốt bụng” này. buồn bực hỏi “Người dân không có cơm ăn, sao không ăn cháo thịt?”
Cửu công chúa cười đáp.
“To gan, con đang giễu cợt trẫm ngu xuẩn sao?”
Trần Cát đập bàn đứng dậy, chỉ vào Cửu công chúa, tức đến mức đầu ngón tay run lên.
Người dân không có cơm thì tại sao không ăn cháo thịt?
Đây chẳng phải đang chế nhạo người làm Hoàng đế là ông ta thì là gì?
“Phụ hoàng, bao lâu rồi người chưa ra khỏi kinh thành? Bao lâu rồi người không đi ra ngoài xem thử?”. Đọc t𝒓u𝐲ệ𝘯 chuẩ𝘯 khô𝘯g quả𝘯g cáo ~ 𝒯𝒓U𝓂𝒯𝒓u𝐲 ệ𝘯.V𝘯 ~
Cửu công chúa cũng đập bàn hỏi ngược lại: “Phụ hoàng có biết bây giờ người dân sống thế nào không?”
Trần Cát mấp máy môi nhưng không nói được gì.
Đúng là đã mấy năm rồi ông ta không ra khỏi kinh thành, cho dù thỉnh thoảng có ra ngoài cũng là vì tế lễ hoặc tham gia hoạt động khác, bộ Lễ đã säp xếp sẵn rồi, ông ta gần như: không thể nhìn thấy người dân.
“Trước đây con cũng như phụ hoàng vậy, cảm thấy dù có chuyện gì xảy ra, người dân cũng không đến nỗi không sống nỗi. Nhưng sau hai lần đi Xuyên Thục vào năm ngoái, con mới biết mình đã sai rồi, sai rất nghiêm trọng”.
Cửu công chúa rơi nước mắt nói: “Trên đường đến Thục Xuyên, con nhìn thấy không biết bao nhiêu người chết đói bên đường, có người già, trẻ em, đàn ông và cả phụ nữ. Họ không có dụng cụ bằng sắt đào hố để chôn cất xác nữa, thậm chí không có sức để khiêng họ đi xa, chỉ có thể cởi quần áo của họ, tìm bừa vật gì đó để che lại, sau đó ném ra ven đường cho dã thú ăn thịt.
Trần Cát đứng lên nói: “Đừng thấy bây giờ chúng chia bè người này, ngày mai luận tội người kia mà lầm, khi con muốn đối phó chúng thật, bọn quyền quý nhất định sẽ liên minh với nhau chống lại triều đình, nếu giải
quyết không thỏa đáng thì cả Đại Khang sẽ bị diệt vong.
Cách đối phó với chúng tốt nhất là để chúng từ chia thành nhiều phe phái để khống chế và cân bằng nhau. Từ trước đến nay, các tiên hoàng nhiều đời đều làm như vậy...”
“Phụ hoàng, bây giờ Đại Khang đã không còn giống trước. nữa. Dùng cách của các tiên hoàng chưa chắc đã phù hợp với Tình hình hiện tại”.
Cửu công chúa nói: “Bây giờ dân sinh Đại Khang sa sút, quốc khố cạn kiệt, đất đai của người dân bị đám nhà giàu chiếm lấy, cực kỳ khổ cực...”
“Vũ Dương, Đại Khang đâu có thê thảm như con nói chứ?” Trần Cát không vui ngắt lời Cửu công chúa. “Đâu có thê thảm ư?”
Cửu công chúa tức đến mức muốn bật cười, sắc mặt lại đầy vẻ bi thương, mắt cũng ngân ngấn nước.
“Con cười cái gì?”, Trần Cát không vui hỏi.
“Không có gì, chỉ là nhớ đến một câu chuyện tiên sinh từng kể”.
“Câu chuyện gì?”
“Tiên sinh nói ở một thế giới khác, có một vị vua quanh năm cứ ở mãi trong cung, để lấy lòng nhà vua, tất cả các quan văn, quan võ ngày ngày xu nịnh nhà vua, làm ra vẻ đất nước thái bình, nhà vua cũng cho rằng quốc thái dân an, thần dân của ông ta cũng trải qua cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc giống ông ta.
Đến một năm nọ, đất nước này xảy ra một đợt hạn hán rất nghiêm trọng, người dân không có lương thực để ăn, chỉ đành đào rễ cỏ, ăn vỏ cây để sống. Có một quan ngự sử mới được bổ nhiệm không thể nhìn thêm cảnh này nên ông đã nói sự thật với Hoàng đế, phụ hoàng biết vị vua này trả lời nào không?
“Trả lời thế nào?”, Trần Cát vô thức hỏi.
“Nghe quan ngự sử đó nói xong, vị vua “tốt bụng” này. buồn bực hỏi “Người dân không có cơm ăn, sao không ăn cháo thịt?”
Cửu công chúa cười đáp.
“To gan, con đang giễu cợt trẫm ngu xuẩn sao?”
Trần Cát đập bàn đứng dậy, chỉ vào Cửu công chúa, tức đến mức đầu ngón tay run lên.
Người dân không có cơm thì tại sao không ăn cháo thịt?
Đây chẳng phải đang chế nhạo người làm Hoàng đế là ông ta thì là gì?
“Phụ hoàng, bao lâu rồi người chưa ra khỏi kinh thành? Bao lâu rồi người không đi ra ngoài xem thử?”. Đọc t𝒓u𝐲ệ𝘯 chuẩ𝘯 khô𝘯g quả𝘯g cáo ~ 𝒯𝒓U𝓂𝒯𝒓u𝐲 ệ𝘯.V𝘯 ~
Cửu công chúa cũng đập bàn hỏi ngược lại: “Phụ hoàng có biết bây giờ người dân sống thế nào không?”
Trần Cát mấp máy môi nhưng không nói được gì.
Đúng là đã mấy năm rồi ông ta không ra khỏi kinh thành, cho dù thỉnh thoảng có ra ngoài cũng là vì tế lễ hoặc tham gia hoạt động khác, bộ Lễ đã säp xếp sẵn rồi, ông ta gần như: không thể nhìn thấy người dân.
“Trước đây con cũng như phụ hoàng vậy, cảm thấy dù có chuyện gì xảy ra, người dân cũng không đến nỗi không sống nỗi. Nhưng sau hai lần đi Xuyên Thục vào năm ngoái, con mới biết mình đã sai rồi, sai rất nghiêm trọng”.
Cửu công chúa rơi nước mắt nói: “Trên đường đến Thục Xuyên, con nhìn thấy không biết bao nhiêu người chết đói bên đường, có người già, trẻ em, đàn ông và cả phụ nữ. Họ không có dụng cụ bằng sắt đào hố để chôn cất xác nữa, thậm chí không có sức để khiêng họ đi xa, chỉ có thể cởi quần áo của họ, tìm bừa vật gì đó để che lại, sau đó ném ra ven đường cho dã thú ăn thịt.