“Tiên sinh, đây là bảo bối gì thế, sao có thể nhìn xa mà lại rõ như vậy?”
Khánh Mộ Lam dời mắt, phấn khích hỏi.
“Ta gọi vật này là ống nhòm, nghĩa như tên, giúp người ta có thể nhìn xa hơn”.
Kim Phi cười giải thích.
Sau khi thủy tỉnh được sản xuất, Kim Phi đã cố gắng chế tạo kính hiển vi và kính viễn vọng.
Do thiếu thời gian, cùng với việc thiếu các công cụ cơ bản nhất nên chỉ có thể mài các tròng kính bằng tay, tiến độ rất chậm.
Cho đến khi khởi hành cũng chỉ kịp làm ống nhòm. Chính là cái hiện đang ở trong tay Khánh Mộ Lam.
Đánh bóng thủ công, không có công cụ chuyên nghiệp để đo lường tiêu cự nên hiệu quả cũng rất chung chung.
Không cần so với ống nhòm quân sự ở đời trước, ngay cả ống nhòm dân dụng cao cấp cũng không bằng.
Chẳng qua cũng chỉ có thể nhìn được xa hơn mà thôi.
Trước đây, Kim Phi nói mình thấy biểu cảm của Đan Châu cũng chỉ là đùa mà thôi.
Từ khoảng cách xa như vậy, có thể nhận ra ai là Đan Châu cũng là rất đỉnh rồi, muốn nhìn thấy biểu cảm trên mặt đối phương là chuyện không thể nào.
Nhưng đối với Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam chưa trải sự đời, nhìn được xa hơn như thế cũng đã đủ khiến họ kinh ngạc.
Cửu công chúa vốn luôn kiêu ngạo nhưng giờ đây cũng giống như một cô bé bị mê hoặc bởi một món đồ chơi mới. Ngay khi Khánh Mộ Lam rời mắt đi, cô ấy nhanh chóng chộp lấy ống nhòm và nhắm vào chân núi.
"Hả, sao không thấy rõ gì vậy?" Cửu công chúa thắc mắc: "Vừa rồi không phải rất rõ sao?"
“Không rõ ư?"
Kim Phi cầm lấy ống nhòm, nhằm về phía doanh trại Thổ Phiên dưới chân núi, thật sự rất mờ.
"Có thể vừa rồi Mộ Lam lỡ chỉnh quá tay, ta sẽ điều chỉnh lại”.
Kim Phi trả lời, đặt ống nhòm lên mắt và điều chỉnh lại tiêu cự.
Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam đều lo lắng nhìn y, cứ phập phồng sợ ống nhòm vì vậy mà hư mất.
Cũng may Kim Phi nhanh chóng chỉnh xong, đưa ống nhòm cho Cửu công chúa: "Nhìn lại thử đi”.
Lần này Cửu công chúa cẩn thận trả lời: "Bây giờ nhìn rõ rồi!"
Nói xong, cô ấy chỉ vào thành Tây Xuyên phía sau doanh trại Thổ Phiên: "Tiên sinh, ống nhòm chỉ có thể thấy xa tới doanh trại Thổ Phiên, không thể nhìn được tới thành Tây Xuyên ự?"
"Hôm nay thời tiết rất đẹp, có thể nhìn rõ thành Tây Xuyên, nhưng cần phải điều chỉnh tiêu cự”. Kim Phi nói.
Chất lượng không khí của Đại Khang cực tốt, thành Tây Xuyên lại rất lớn, có thể dễ dàng nhìn thấy băng mắt thường chứ đừng nói đến ống nhòm. Truyện Teen Hay
"Điều chỉnh tiêu cự? Làm thế nào để điều chỉnh?" Cửu công chúa nghiêng đầu hỏi.
“Ta sẽ dạy người!" Kim Phi bước lên phía trước, tay trái cầm đáy ống nhòm, tay phải vòng qua người Cửu công chúa cầm đầu trước, từ từ vặn vỏ ống nhòm.
Dưới núi, Mạnh Thiên Hải đang tuần tra doanh trại với Trương Lương, vốn chỉ vô tình nhìn lên đỉnh núi, Mạnh Thiên Hải suýt chút nữa đã ngồi bệt xuống đất.
Từ góc độ của anh ta, Kim Phi và Cửu công chúa ở trên núi dường như đang ôm nhau, tai chạm tai quấn quýt không rời.
Là cánh tay phải của Khánh Hâm Nghiêu, Mạnh Thiên Hải đương nhiên biết nguyên nhân Thổ Phiên từ chối hòa thân.
Tuy nhiên, Mạnh Thiên Hải đã tin chắc rằng đó là do người Thổ Phiên lan truyền tin đồn.
Khánh Mộ Lam dời mắt, phấn khích hỏi.
“Ta gọi vật này là ống nhòm, nghĩa như tên, giúp người ta có thể nhìn xa hơn”.
Kim Phi cười giải thích.
Sau khi thủy tỉnh được sản xuất, Kim Phi đã cố gắng chế tạo kính hiển vi và kính viễn vọng.
Do thiếu thời gian, cùng với việc thiếu các công cụ cơ bản nhất nên chỉ có thể mài các tròng kính bằng tay, tiến độ rất chậm.
Cho đến khi khởi hành cũng chỉ kịp làm ống nhòm. Chính là cái hiện đang ở trong tay Khánh Mộ Lam.
Đánh bóng thủ công, không có công cụ chuyên nghiệp để đo lường tiêu cự nên hiệu quả cũng rất chung chung.
Không cần so với ống nhòm quân sự ở đời trước, ngay cả ống nhòm dân dụng cao cấp cũng không bằng.
Chẳng qua cũng chỉ có thể nhìn được xa hơn mà thôi.
Trước đây, Kim Phi nói mình thấy biểu cảm của Đan Châu cũng chỉ là đùa mà thôi.
Từ khoảng cách xa như vậy, có thể nhận ra ai là Đan Châu cũng là rất đỉnh rồi, muốn nhìn thấy biểu cảm trên mặt đối phương là chuyện không thể nào.
Nhưng đối với Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam chưa trải sự đời, nhìn được xa hơn như thế cũng đã đủ khiến họ kinh ngạc.
Cửu công chúa vốn luôn kiêu ngạo nhưng giờ đây cũng giống như một cô bé bị mê hoặc bởi một món đồ chơi mới. Ngay khi Khánh Mộ Lam rời mắt đi, cô ấy nhanh chóng chộp lấy ống nhòm và nhắm vào chân núi.
"Hả, sao không thấy rõ gì vậy?" Cửu công chúa thắc mắc: "Vừa rồi không phải rất rõ sao?"
“Không rõ ư?"
Kim Phi cầm lấy ống nhòm, nhằm về phía doanh trại Thổ Phiên dưới chân núi, thật sự rất mờ.
"Có thể vừa rồi Mộ Lam lỡ chỉnh quá tay, ta sẽ điều chỉnh lại”.
Kim Phi trả lời, đặt ống nhòm lên mắt và điều chỉnh lại tiêu cự.
Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam đều lo lắng nhìn y, cứ phập phồng sợ ống nhòm vì vậy mà hư mất.
Cũng may Kim Phi nhanh chóng chỉnh xong, đưa ống nhòm cho Cửu công chúa: "Nhìn lại thử đi”.
Lần này Cửu công chúa cẩn thận trả lời: "Bây giờ nhìn rõ rồi!"
Nói xong, cô ấy chỉ vào thành Tây Xuyên phía sau doanh trại Thổ Phiên: "Tiên sinh, ống nhòm chỉ có thể thấy xa tới doanh trại Thổ Phiên, không thể nhìn được tới thành Tây Xuyên ự?"
"Hôm nay thời tiết rất đẹp, có thể nhìn rõ thành Tây Xuyên, nhưng cần phải điều chỉnh tiêu cự”. Kim Phi nói.
Chất lượng không khí của Đại Khang cực tốt, thành Tây Xuyên lại rất lớn, có thể dễ dàng nhìn thấy băng mắt thường chứ đừng nói đến ống nhòm. Truyện Teen Hay
"Điều chỉnh tiêu cự? Làm thế nào để điều chỉnh?" Cửu công chúa nghiêng đầu hỏi.
“Ta sẽ dạy người!" Kim Phi bước lên phía trước, tay trái cầm đáy ống nhòm, tay phải vòng qua người Cửu công chúa cầm đầu trước, từ từ vặn vỏ ống nhòm.
Dưới núi, Mạnh Thiên Hải đang tuần tra doanh trại với Trương Lương, vốn chỉ vô tình nhìn lên đỉnh núi, Mạnh Thiên Hải suýt chút nữa đã ngồi bệt xuống đất.
Từ góc độ của anh ta, Kim Phi và Cửu công chúa ở trên núi dường như đang ôm nhau, tai chạm tai quấn quýt không rời.
Là cánh tay phải của Khánh Hâm Nghiêu, Mạnh Thiên Hải đương nhiên biết nguyên nhân Thổ Phiên từ chối hòa thân.
Tuy nhiên, Mạnh Thiên Hải đã tin chắc rằng đó là do người Thổ Phiên lan truyền tin đồn.