“Khụ khụ, việc đã qua, thì đừng nhắc lại nữa” Kim Phi cười ngượng nói.
Ngày đó nhìn thấy xác của những người dân thường, y thực sự đã rất tức giận, nói chuyện quả thực có hơi thô lỗ.
Bây giờ nghĩ lại, Cửu công chúa lúc đó có lẽ cũng chỉ có ý tốt. Sợ y phải đối đầu với nhà họ Tiết và thái tử.
“Được rồi, mau nói đi”
Cửu công chúa thúc giục.
“Vậy ta nói tiếp đây.”
Kim Phi nói tiếp: “Đất nước hưng vong, người dân có trách nhiệm, đó là người dân. Nhưng những kẻ trong triều kia lại là đám sĩ phu.”
Nói xong còn nhìn Cửu công chúa một cái: “Nói câu không dễ nghe. Cho dù Đại Khang mất rồi, xong đời chỉ có hoàng thất mà thôi. Sẽ có người thành lập lên triều đại mới và họ cũng cần có người đọc sách để quản lý đất nước. Bọn họ chỉ cần đầu hàng là vẫn có thể làm quan như cũ. Cho dù không được làm quan, thì vẫn có thể về quê làm cường hào một phương!”
“Tiên sinh nói có lý” Cửu công chúa khẽ gật đầu: “Bây giờ có rất nhiều đại tộc, tổ tiên đều là người của triều đại trước, thậm chí còn là con cháu của quan đại thần của trước triều đại trước trước nữa.”
“Đúng vậy, vì thế nên đất nước hưng vong, người dân luôn luôn là người chịu khổ. Có liên quan gì đến các quan đâu? Bọn họ chỉ cần vét hết tiền vốn của mình là được rồi” Kim Phi đáp.
“Lời nói của tiên sinh mặc dù rất nặng nề, nhưng lại rất đúng trọng điểm!”
Cửu công chúa nhẹ nhàng cúi đầu với Kim Phi: “Tạ ơn tiên sinh đã chỉ điểm!”
“Chỉ là trò chuyện bình thường thôi mà, người không giận là được. Nếu người mà tức giận, thì bây giờ phải trực tiếp nói ra. Ta để cho người đá hai cái, đánh vài lần là được. Chúng ta không nên chơi trò trước mặt một vẻ sau lưng một vẻ đâu.”
Kim Phi đánh giá từ trên xuống dưới Cửu công chúa một lượt: “Đừng có mà hành lễ với ta bây giờ, sau này lại tìm lý do gây khó dễ cho ta đấy”
“Bây giờ đã hài lòng chưa?”
Cửu công chúa không giận mà đá vào chân Kim Phi.
Tâm trạng Kim Phi khá tốt, cũng muốn chơi đùa một trận.
Y theo đà mà ngồi xuống tảng đá, che chân lại, nói: “Ai da, Cửu công chúa đánh người rồi. Đá hỏng chân của ta rồi. Ta nói cho người biết, nếu không có một trăm con ngựa chiến, ta không đứng dậy nổi đâu!”
“Nói một hồi lại không nghiêm túc nữa rồi. Vậy ngài cứ ngồi ở đó đi!”
Cửu công chúa quay người rồi đi, khóe miệng bất giác cong lên.
Cô ấy biết, Kim Phi sẵn lòng đùa giốn với cô ấy, chứng tỏ đã buông bỏ khúc mắc trong lòng rồi.
Đây mới là thu hoạch lớn nhất của ngày hôm nay.
Chưa đi được bao xa, thì gặp được Khánh Mộ Lam ở đối diện.
“Vũ Dương muội có chuyện vui gì thế, sao lại cười vui vẻ như vậy?”
Khánh Mộ Lam tò mò hỏi. Cửu công chúa nhận một nền giáo dục của cung đình, chính là phải giữ kín cảm xúc. Nhưng bây giờ lại cười tươi đến mức lộ cả răng.
“Không có gì” Cửu công chúa thu lại nụ cười: “Mộ Lam tỷ tỷ, tỷ có chuyện gì sao?”
“Ta tới đưa thiệp mời cho tiên sinh.” Khánh Mộ Lam giơ thiệp mời trong tay lên.
“Thiệp mời gì vậy?” Kim Phi đứng dậy hỏi.
“Ca ta vẫn luôn nói răng muốn mở tiệc để cảm ơn tiên sinh. Nhưng dạo này bận nhiều việc quá, đến hôm nay mới có thời gian.”
Khánh Mộ Lam hai tay đưa thiệp mời cho Kim Phi: “Hy vọng được tiếp đón tiên sinh.”
Kim Phi nhận lấy thiệp mời, tò mò lật ra.
Đây là lần đầu tiên y nhận được một tấm thiệp mời chỉn chu như vậy.
“Thiệp mời này rất tinh xảo, lại còn rất nặng. Chắc tốn không ít tiền đúng không?”
Kim Phi ước lượng rồi hỏi.
Ngày đó nhìn thấy xác của những người dân thường, y thực sự đã rất tức giận, nói chuyện quả thực có hơi thô lỗ.
Bây giờ nghĩ lại, Cửu công chúa lúc đó có lẽ cũng chỉ có ý tốt. Sợ y phải đối đầu với nhà họ Tiết và thái tử.
“Được rồi, mau nói đi”
Cửu công chúa thúc giục.
“Vậy ta nói tiếp đây.”
Kim Phi nói tiếp: “Đất nước hưng vong, người dân có trách nhiệm, đó là người dân. Nhưng những kẻ trong triều kia lại là đám sĩ phu.”
Nói xong còn nhìn Cửu công chúa một cái: “Nói câu không dễ nghe. Cho dù Đại Khang mất rồi, xong đời chỉ có hoàng thất mà thôi. Sẽ có người thành lập lên triều đại mới và họ cũng cần có người đọc sách để quản lý đất nước. Bọn họ chỉ cần đầu hàng là vẫn có thể làm quan như cũ. Cho dù không được làm quan, thì vẫn có thể về quê làm cường hào một phương!”
“Tiên sinh nói có lý” Cửu công chúa khẽ gật đầu: “Bây giờ có rất nhiều đại tộc, tổ tiên đều là người của triều đại trước, thậm chí còn là con cháu của quan đại thần của trước triều đại trước trước nữa.”
“Đúng vậy, vì thế nên đất nước hưng vong, người dân luôn luôn là người chịu khổ. Có liên quan gì đến các quan đâu? Bọn họ chỉ cần vét hết tiền vốn của mình là được rồi” Kim Phi đáp.
“Lời nói của tiên sinh mặc dù rất nặng nề, nhưng lại rất đúng trọng điểm!”
Cửu công chúa nhẹ nhàng cúi đầu với Kim Phi: “Tạ ơn tiên sinh đã chỉ điểm!”
“Chỉ là trò chuyện bình thường thôi mà, người không giận là được. Nếu người mà tức giận, thì bây giờ phải trực tiếp nói ra. Ta để cho người đá hai cái, đánh vài lần là được. Chúng ta không nên chơi trò trước mặt một vẻ sau lưng một vẻ đâu.”
Kim Phi đánh giá từ trên xuống dưới Cửu công chúa một lượt: “Đừng có mà hành lễ với ta bây giờ, sau này lại tìm lý do gây khó dễ cho ta đấy”
“Bây giờ đã hài lòng chưa?”
Cửu công chúa không giận mà đá vào chân Kim Phi.
Tâm trạng Kim Phi khá tốt, cũng muốn chơi đùa một trận.
Y theo đà mà ngồi xuống tảng đá, che chân lại, nói: “Ai da, Cửu công chúa đánh người rồi. Đá hỏng chân của ta rồi. Ta nói cho người biết, nếu không có một trăm con ngựa chiến, ta không đứng dậy nổi đâu!”
“Nói một hồi lại không nghiêm túc nữa rồi. Vậy ngài cứ ngồi ở đó đi!”
Cửu công chúa quay người rồi đi, khóe miệng bất giác cong lên.
Cô ấy biết, Kim Phi sẵn lòng đùa giốn với cô ấy, chứng tỏ đã buông bỏ khúc mắc trong lòng rồi.
Đây mới là thu hoạch lớn nhất của ngày hôm nay.
Chưa đi được bao xa, thì gặp được Khánh Mộ Lam ở đối diện.
“Vũ Dương muội có chuyện vui gì thế, sao lại cười vui vẻ như vậy?”
Khánh Mộ Lam tò mò hỏi. Cửu công chúa nhận một nền giáo dục của cung đình, chính là phải giữ kín cảm xúc. Nhưng bây giờ lại cười tươi đến mức lộ cả răng.
“Không có gì” Cửu công chúa thu lại nụ cười: “Mộ Lam tỷ tỷ, tỷ có chuyện gì sao?”
“Ta tới đưa thiệp mời cho tiên sinh.” Khánh Mộ Lam giơ thiệp mời trong tay lên.
“Thiệp mời gì vậy?” Kim Phi đứng dậy hỏi.
“Ca ta vẫn luôn nói răng muốn mở tiệc để cảm ơn tiên sinh. Nhưng dạo này bận nhiều việc quá, đến hôm nay mới có thời gian.”
Khánh Mộ Lam hai tay đưa thiệp mời cho Kim Phi: “Hy vọng được tiếp đón tiên sinh.”
Kim Phi nhận lấy thiệp mời, tò mò lật ra.
Đây là lần đầu tiên y nhận được một tấm thiệp mời chỉn chu như vậy.
“Thiệp mời này rất tinh xảo, lại còn rất nặng. Chắc tốn không ít tiền đúng không?”
Kim Phi ước lượng rồi hỏi.