Y biết hôm nay nhất định sẽ có người gây khó dễ cho y, nhưng không ngờ lại tới nhanh như vậy.
Bản thân một câu còn chưa nói, đã bị chụp cho hai cái tội lớn rồi.
Trần Cát tất nhiên sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà làm khó Kim Phi, ông ta ra hiệu cho Kim Phi bình thân trước, sau đó mới lạnh nhạt nói: “Trầm tôn trọng nhân cách cao. quý của Kim Phi, đặc biệt ban cho y ngọc phù, không cần phải quỳ xuống hành lẽ!”
“Vậy y ở Tây Xuyên hạ cổ trùng với Công chúa điện hạ, lạm sát người vô tội..”
“Có phải là lạm sát người vô tội hay không, trong lòng các ngươi đều không rõ hay sao?”
Trần Cát không đợi tên đại thần đó nói xong, säc mặt ông ta lạnh lùng phản bác: “Các ngươi có người nào chưa từng nhìn thấy hồ sơ mà Vũ Dương trình lên? Đám người Từ Đức Lượng, Tạ Lễ Thâm có ai không có chứng cứ xác thực à”
“Cho dù có chứng cứ xác thực, cũng không đáng tội chết chứ?”
“Không đáng tội chết sao?”
Kim Phi quay đầu nhìn tên đại thần này: “Ngươi có biết vì bọn chúng tăng giá lương thực mà Xuyên Thục đã đói chết biết bao nhiêu người rồi không? Ngươi lại dám nói bọn chúng không đáng chết sao?”
Dứt lời, y trừng mắt nhìn tên đại thần này, nếu ông ta dám nói mấy câu như “Mạng tiện dân không đáng giá”, Kim Phi sẽ rứt súng ra bản chết ông ta luôn!
Nhưng tên đại thần này rõ ràng cũng không ngu xuẩn đến vậy, ông ta không nói ra những lời đó, mà chỉ tiếp tục nói: “Cho dù là bọn họ đáng chết, thì cũng nên đưa họ về kinh thành, để cho Đại Lý Tự xét xử, chứ không phải do Công chúa điện hạ tự ý mở hình đường ở Tây Xuyên để xét xử! Cửu công chúa cũng không có quyền lợi này!”
“Ai nói Cửu công chúa tự ý mở hình đường chứ? Các. ngươi không xem hồ sơ, hay là trong hồ sơ viết chưa rõ. ràng?
Kim Phi hỏi ngược lại: “Hay là Trương huyện lệnh người xét xử và thi hành án có quan hệ gì với công chúa sao?”
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu đều là những tay lão luyện, nhất định sẽ không phạm phải sai lầm nhỏ như này.
Vậy nên trong tài liệu gửi về kinh thành, người chịu trách nhiệm xét xử, và thi hành án là huyện lệnh làm quan một huyện phủ ở Tây Xuyên
Mặc dù đám người Từ mập xuất thân quyền quý, nhưng đa số đều không có chức quan, mà theo luật pháp của Đại Khang, loại tội danh như tăng giá lương thực, ở đâu có người báo quan, thì sế do quan địa phương xử lý.
Chỉ cần xong việc gửi hồ sơ đến Đại Lý Tự và Hình Bộ tiến hành lập hồ sơ vụ án là được.
Nếu không, có chuyện gì cũng gửi tới Đại Lý Tự để xét xử, thì cho dù người của Đại Lý Tự có mệt chết cũng làm không xong
Cho nên, mặc dù tất cả mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng chỉ nhìn vào hồ sơ, thì việc này không hề có liên quan trực tiếp gì đến Kim Phí, Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu.
“Kim Phi ngươi đừng giả ngụ, cũng đừng coi bệ hạ và các vị có mặt ở đây là kẻ ngụ!”
Đại thần đó cười khẩy nói: “Người ở đây có ai không biết Cửu công chúa tự ý mở hình đường, giết đám người Từ Đức Lượng chứ?”
“Đều nói triều đình ai nấy miệng lưỡi xảo quyệt. Hôm nay ta cũng xem như được mở mang tâm mát rồi. Nói lý không được thì nói luật pháp, luật pháp cũng không nói lại thì giả vờ nói quy tắc ngầm!”
Kim Phi nghe vậy, cười khinh bỉ: “Nếu ngươi đã giả vờ, vậy ta cũng chơi tới cùng với ngươi! Đám người Từ Đức Lượng là do ông đây chém đấy, ngươi làm gì được ta nào?”
Dứt lời y xoay người nhìn một lượt văn võ bá quan, cao giọng nói: “Còn nữa, các ngươi về sau, đều dỏng tai lên nghe cho ông đây, con sâu mọt nhân lúc thiên tai, quốc gia gặp khó khăn mà tìm cách trục lợi như Từ Đức Lượng, ông đây phát hiện một người chém một người, phát hiện hai người, chém cả đôi!
Các ngươi nếu có ai không phục, cứ việc thử, xem ông đây có dám chém đầu các ngươi không!”
“Bệ hạ, người nghe đi, kẻ này ăn nói thô bỉ như vậy! Còn ra thể thống gì nữa! Còn ra thể thống gì nữa!”
Đại thần kia đứng ra bị Kim Phi chỉ vào mũi mà mắng một trận đó, tức đến mức toàn thân run lên, huych một tiếng quỳ xuống đất, kêu lên với Trần Cát: "Cầu xin bệ hạ nghiêm trị kẻ này, nếu không triều cương còn đâu?”
“Cầu xin bệ hạ nghiêm trị kẻ này!"
Mấy tên đại thần đã bàn bạc với nhau từ trước khác cũng lần lượt đứng ra khỏi hàng, gây áp lực cho Trần Cát
Khánh Quốc công và các đại thần phái chủ chiến thấy tình thế không ổn, vừa chuẩn bị ra khỏi hàng nói đỡ cho Kim Phi, lại nghe thấy Kim Phi lân nữa cất lời: "Bệ hạ, ta cho người một ý kiến nhỏ được không?”
Bản thân một câu còn chưa nói, đã bị chụp cho hai cái tội lớn rồi.
Trần Cát tất nhiên sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà làm khó Kim Phi, ông ta ra hiệu cho Kim Phi bình thân trước, sau đó mới lạnh nhạt nói: “Trầm tôn trọng nhân cách cao. quý của Kim Phi, đặc biệt ban cho y ngọc phù, không cần phải quỳ xuống hành lẽ!”
“Vậy y ở Tây Xuyên hạ cổ trùng với Công chúa điện hạ, lạm sát người vô tội..”
“Có phải là lạm sát người vô tội hay không, trong lòng các ngươi đều không rõ hay sao?”
Trần Cát không đợi tên đại thần đó nói xong, säc mặt ông ta lạnh lùng phản bác: “Các ngươi có người nào chưa từng nhìn thấy hồ sơ mà Vũ Dương trình lên? Đám người Từ Đức Lượng, Tạ Lễ Thâm có ai không có chứng cứ xác thực à”
“Cho dù có chứng cứ xác thực, cũng không đáng tội chết chứ?”
“Không đáng tội chết sao?”
Kim Phi quay đầu nhìn tên đại thần này: “Ngươi có biết vì bọn chúng tăng giá lương thực mà Xuyên Thục đã đói chết biết bao nhiêu người rồi không? Ngươi lại dám nói bọn chúng không đáng chết sao?”
Dứt lời, y trừng mắt nhìn tên đại thần này, nếu ông ta dám nói mấy câu như “Mạng tiện dân không đáng giá”, Kim Phi sẽ rứt súng ra bản chết ông ta luôn!
Nhưng tên đại thần này rõ ràng cũng không ngu xuẩn đến vậy, ông ta không nói ra những lời đó, mà chỉ tiếp tục nói: “Cho dù là bọn họ đáng chết, thì cũng nên đưa họ về kinh thành, để cho Đại Lý Tự xét xử, chứ không phải do Công chúa điện hạ tự ý mở hình đường ở Tây Xuyên để xét xử! Cửu công chúa cũng không có quyền lợi này!”
“Ai nói Cửu công chúa tự ý mở hình đường chứ? Các. ngươi không xem hồ sơ, hay là trong hồ sơ viết chưa rõ. ràng?
Kim Phi hỏi ngược lại: “Hay là Trương huyện lệnh người xét xử và thi hành án có quan hệ gì với công chúa sao?”
Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu đều là những tay lão luyện, nhất định sẽ không phạm phải sai lầm nhỏ như này.
Vậy nên trong tài liệu gửi về kinh thành, người chịu trách nhiệm xét xử, và thi hành án là huyện lệnh làm quan một huyện phủ ở Tây Xuyên
Mặc dù đám người Từ mập xuất thân quyền quý, nhưng đa số đều không có chức quan, mà theo luật pháp của Đại Khang, loại tội danh như tăng giá lương thực, ở đâu có người báo quan, thì sế do quan địa phương xử lý.
Chỉ cần xong việc gửi hồ sơ đến Đại Lý Tự và Hình Bộ tiến hành lập hồ sơ vụ án là được.
Nếu không, có chuyện gì cũng gửi tới Đại Lý Tự để xét xử, thì cho dù người của Đại Lý Tự có mệt chết cũng làm không xong
Cho nên, mặc dù tất cả mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng chỉ nhìn vào hồ sơ, thì việc này không hề có liên quan trực tiếp gì đến Kim Phí, Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu.
“Kim Phi ngươi đừng giả ngụ, cũng đừng coi bệ hạ và các vị có mặt ở đây là kẻ ngụ!”
Đại thần đó cười khẩy nói: “Người ở đây có ai không biết Cửu công chúa tự ý mở hình đường, giết đám người Từ Đức Lượng chứ?”
“Đều nói triều đình ai nấy miệng lưỡi xảo quyệt. Hôm nay ta cũng xem như được mở mang tâm mát rồi. Nói lý không được thì nói luật pháp, luật pháp cũng không nói lại thì giả vờ nói quy tắc ngầm!”
Kim Phi nghe vậy, cười khinh bỉ: “Nếu ngươi đã giả vờ, vậy ta cũng chơi tới cùng với ngươi! Đám người Từ Đức Lượng là do ông đây chém đấy, ngươi làm gì được ta nào?”
Dứt lời y xoay người nhìn một lượt văn võ bá quan, cao giọng nói: “Còn nữa, các ngươi về sau, đều dỏng tai lên nghe cho ông đây, con sâu mọt nhân lúc thiên tai, quốc gia gặp khó khăn mà tìm cách trục lợi như Từ Đức Lượng, ông đây phát hiện một người chém một người, phát hiện hai người, chém cả đôi!
Các ngươi nếu có ai không phục, cứ việc thử, xem ông đây có dám chém đầu các ngươi không!”
“Bệ hạ, người nghe đi, kẻ này ăn nói thô bỉ như vậy! Còn ra thể thống gì nữa! Còn ra thể thống gì nữa!”
Đại thần kia đứng ra bị Kim Phi chỉ vào mũi mà mắng một trận đó, tức đến mức toàn thân run lên, huych một tiếng quỳ xuống đất, kêu lên với Trần Cát: "Cầu xin bệ hạ nghiêm trị kẻ này, nếu không triều cương còn đâu?”
“Cầu xin bệ hạ nghiêm trị kẻ này!"
Mấy tên đại thần đã bàn bạc với nhau từ trước khác cũng lần lượt đứng ra khỏi hàng, gây áp lực cho Trần Cát
Khánh Quốc công và các đại thần phái chủ chiến thấy tình thế không ổn, vừa chuẩn bị ra khỏi hàng nói đỡ cho Kim Phi, lại nghe thấy Kim Phi lân nữa cất lời: "Bệ hạ, ta cho người một ý kiến nhỏ được không?”