“Hầu Tử dẫn người Thổ Phiên đi rồi. Cẩu Tử ở lại chỗ đó phòng bọn họ bất ngờ đánh trả. Còn ta về trước báo tin”. Lư Oa đáp.
“Suy nghĩ thật chu toàn”. Kim Phi vỗ vai Lư Oa: “Vất vả rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi”.
“Không vất vả!” Lư Oa thật thà lắc đầu, quay người rời đi.
Từ đầu đến cuối, anh ta chỉ cười với Khánh Mộ Lam, không dám nhìn Cửu công chúa lấy một cái.
Sau khi nghỉ ngơi ở trong làng cho đến sập tối, Hầu Tử và Cẩu Tử mới cùng nhau quay về.
Hầu Tử cởi mở hơn Lư Oa nhiều. Vào phòng anh ta chào hỏi từng người một, sau đó không để ý đến cái trừng mắt của Trương Lương, mỉm cười vui vẻ cầm bình nước lên, uống hết sạch.
Kim Phi đợi Hầu Tử uống nước xong mới cười hỏi: “Thế nào rồi, đã dụ được đi chưa?”
“Ta đích thân ra trận, sao có thể thất bại được chứ?”
Hầu Tử vỗ ngực, tự tin nói.
“Ngươi đừng nói khoác nữa”. Khánh Mộ Lam bĩu môi nói: “Lúc trước ở dốc Dã Cẩu, ngươi còn nói đã hiểu rõ âm mưu của ông cả rồi, nhưng kết quả lúc ta dẫn người đi, vẫn là bị phục kích đấy thôi?”
Trận chiến ở dốc Dã Cẩu, có thể xem như là trận chiến đầu tiên giữa Khánh Mộ Lam và đội binh lính nữ làng Tây Hà.
Kết quả là vừa lên núi đã bị mắc vào lưới. Nếu không phải có Kim Phi cho người mai phục ở đây trước thì cô ấy đã gặp khó khăn rồi.
“Mộ Lam cô nương, tiên sinh dạy rằng cần học hỏi từ những sai lầm. Nhờ sự sai lầm lần trước đó, không phải bây giờ ta đã có bài học nhớ đời rồi hay sao?”
Hầu Tử cười khẩy: “Ta đã dụ bọn chúng về bốn dặm phía Tây, sau đó lại dụ đến năm dặm phía Nam. Nếu không sao bây giờ bọn ta mới quay về cơ chứ?”
“Ngươi làm sao cắt đuôi được bọn chúng?” Trương Lương hỏi: “Mặc dù người Thổ Phiên rất ngang tàn, nhưng cũng có người rất xảo quyệt, đừng nói là họ cố ý thả ngươi đi đấy”.
“Ta dụ bọn chúng tới một ngọn núi có rừng rậm, rồi thả ngựa lên núi. Bọn chúng như một lũ ngốc chạy loạn ở trong rừng vậy. Ta chắc chắn không có ai theo sau ta đâu”.
Hầu Tử đáp: “Nếu như có ai đi theo thì đại đội trưởng huynh cứ chặt đầu của ta đi. Ta sẽ không nói hai lời”.
Trương Lương nghe vậy, gật đầu với Kim Phi và Cửu công chúa.
Kỵ binh Thổ Phiên quả thực không hợp với việc lùng bắt trong rừng núi mà Hầu Tử lại lớn lên ở trong rừng, nên có thể đã hoàn toàn cắt đuôi được người Thổ Phiên rồi.
“Vậy cứ theo như những gì bàn bạc vừa nãy, đợi đến khi trời tối chúng ta sẽ lên đường nhé?” Kim Phi hỏi.
Gần đây đang là giữa tháng, trăng vừa sáng vừa to. Vừa nãy ba người đã cùng nhau bàn bạc, quyết định sẽ nhân lúc trời tối mà gấp rút lên đường. Như vậy sẽ an toàn hơn.
“Được”. Cửu công chúa gật đầu.
“Thông báo cho tiểu đội nấu nướng, dựng nồi nấu cơm”. Trương Lương gọi phụ tá tới, sắp xếp: “Tăng số lượng lính trinh sát tuần tra. Đẩy phạm vi tuần tra ra xa hai dặm, cẩn thận khói bếp sẽ thu hút người Thổ Phiên”.
“Vâng!” Phụ tá xoay người rồi chạy ra ngoài.
Sau khi ăn tối xong, tất cả mọi người lại nghỉ ngơi thêm nửa canh giờ, đợi đến khi trăng lên mới khởi hành.
Không khí lúc này vẫn chưa bị ô nhiễm. Trăng vừa tròn và sáng, không cần dùng đuốc vẫn có thể nhìn rõ đường.
Cả đoàn đi suốt đêm, mãi đến khi rạng sáng mới dựng trại ở một thung lũng.
Xung quanh thung lũng này có các dãy núi nối liền nhau, kỵ binh Thổ Phiên rất khó đến gần.
Mấy ngày tiếp theo, đám người Kim Phi đều là ngày nghỉ đêm đi. Chặng đường vốn chỉ cần hai ngày đi, mà phải đi suốt ba đêm mới tới sông Kim Mã.
Sông Dân cũng giống sông Gia Lăng đều là một trong những nhánh sông quan trọng của Trương Giang. Chảy đến đập Đô Giang thì bị chia thành sông ngoài và sông trong. Trong đó dòng chính là sông ngoài được gọi là sông Kim Mã.
Chỉ là đập Đô Giang ở Đại Khang không gọi là đập Đô Giang mà gọi là Kim Đê.
Giao thông của Đại Khang còn lạc hậu, lương thực thường được vận chuyển bằng đường thủy.
Lương thực mà được vận chuyển bằng đường thủy này được gọi là tào lương.
Thục Địa khó đi, nên lương thực thu được rất khó vận chuyển ra khỏi Tây Xuyên bằng đường bộ. Đại Khang bèn ở thượng nguồn sông Kim Mã lập ra một Cục vận tải, chuyên môn phụ trách lương thực thu được ở khu vực xung quanh phủ Tây Xuyên, vận chuyển ra khỏi Tây Xuyên bằng thuyền.
“Suy nghĩ thật chu toàn”. Kim Phi vỗ vai Lư Oa: “Vất vả rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi”.
“Không vất vả!” Lư Oa thật thà lắc đầu, quay người rời đi.
Từ đầu đến cuối, anh ta chỉ cười với Khánh Mộ Lam, không dám nhìn Cửu công chúa lấy một cái.
Sau khi nghỉ ngơi ở trong làng cho đến sập tối, Hầu Tử và Cẩu Tử mới cùng nhau quay về.
Hầu Tử cởi mở hơn Lư Oa nhiều. Vào phòng anh ta chào hỏi từng người một, sau đó không để ý đến cái trừng mắt của Trương Lương, mỉm cười vui vẻ cầm bình nước lên, uống hết sạch.
Kim Phi đợi Hầu Tử uống nước xong mới cười hỏi: “Thế nào rồi, đã dụ được đi chưa?”
“Ta đích thân ra trận, sao có thể thất bại được chứ?”
Hầu Tử vỗ ngực, tự tin nói.
“Ngươi đừng nói khoác nữa”. Khánh Mộ Lam bĩu môi nói: “Lúc trước ở dốc Dã Cẩu, ngươi còn nói đã hiểu rõ âm mưu của ông cả rồi, nhưng kết quả lúc ta dẫn người đi, vẫn là bị phục kích đấy thôi?”
Trận chiến ở dốc Dã Cẩu, có thể xem như là trận chiến đầu tiên giữa Khánh Mộ Lam và đội binh lính nữ làng Tây Hà.
Kết quả là vừa lên núi đã bị mắc vào lưới. Nếu không phải có Kim Phi cho người mai phục ở đây trước thì cô ấy đã gặp khó khăn rồi.
“Mộ Lam cô nương, tiên sinh dạy rằng cần học hỏi từ những sai lầm. Nhờ sự sai lầm lần trước đó, không phải bây giờ ta đã có bài học nhớ đời rồi hay sao?”
Hầu Tử cười khẩy: “Ta đã dụ bọn chúng về bốn dặm phía Tây, sau đó lại dụ đến năm dặm phía Nam. Nếu không sao bây giờ bọn ta mới quay về cơ chứ?”
“Ngươi làm sao cắt đuôi được bọn chúng?” Trương Lương hỏi: “Mặc dù người Thổ Phiên rất ngang tàn, nhưng cũng có người rất xảo quyệt, đừng nói là họ cố ý thả ngươi đi đấy”.
“Ta dụ bọn chúng tới một ngọn núi có rừng rậm, rồi thả ngựa lên núi. Bọn chúng như một lũ ngốc chạy loạn ở trong rừng vậy. Ta chắc chắn không có ai theo sau ta đâu”.
Hầu Tử đáp: “Nếu như có ai đi theo thì đại đội trưởng huynh cứ chặt đầu của ta đi. Ta sẽ không nói hai lời”.
Trương Lương nghe vậy, gật đầu với Kim Phi và Cửu công chúa.
Kỵ binh Thổ Phiên quả thực không hợp với việc lùng bắt trong rừng núi mà Hầu Tử lại lớn lên ở trong rừng, nên có thể đã hoàn toàn cắt đuôi được người Thổ Phiên rồi.
“Vậy cứ theo như những gì bàn bạc vừa nãy, đợi đến khi trời tối chúng ta sẽ lên đường nhé?” Kim Phi hỏi.
Gần đây đang là giữa tháng, trăng vừa sáng vừa to. Vừa nãy ba người đã cùng nhau bàn bạc, quyết định sẽ nhân lúc trời tối mà gấp rút lên đường. Như vậy sẽ an toàn hơn.
“Được”. Cửu công chúa gật đầu.
“Thông báo cho tiểu đội nấu nướng, dựng nồi nấu cơm”. Trương Lương gọi phụ tá tới, sắp xếp: “Tăng số lượng lính trinh sát tuần tra. Đẩy phạm vi tuần tra ra xa hai dặm, cẩn thận khói bếp sẽ thu hút người Thổ Phiên”.
“Vâng!” Phụ tá xoay người rồi chạy ra ngoài.
Sau khi ăn tối xong, tất cả mọi người lại nghỉ ngơi thêm nửa canh giờ, đợi đến khi trăng lên mới khởi hành.
Không khí lúc này vẫn chưa bị ô nhiễm. Trăng vừa tròn và sáng, không cần dùng đuốc vẫn có thể nhìn rõ đường.
Cả đoàn đi suốt đêm, mãi đến khi rạng sáng mới dựng trại ở một thung lũng.
Xung quanh thung lũng này có các dãy núi nối liền nhau, kỵ binh Thổ Phiên rất khó đến gần.
Mấy ngày tiếp theo, đám người Kim Phi đều là ngày nghỉ đêm đi. Chặng đường vốn chỉ cần hai ngày đi, mà phải đi suốt ba đêm mới tới sông Kim Mã.
Sông Dân cũng giống sông Gia Lăng đều là một trong những nhánh sông quan trọng của Trương Giang. Chảy đến đập Đô Giang thì bị chia thành sông ngoài và sông trong. Trong đó dòng chính là sông ngoài được gọi là sông Kim Mã.
Chỉ là đập Đô Giang ở Đại Khang không gọi là đập Đô Giang mà gọi là Kim Đê.
Giao thông của Đại Khang còn lạc hậu, lương thực thường được vận chuyển bằng đường thủy.
Lương thực mà được vận chuyển bằng đường thủy này được gọi là tào lương.
Thục Địa khó đi, nên lương thực thu được rất khó vận chuyển ra khỏi Tây Xuyên bằng đường bộ. Đại Khang bèn ở thượng nguồn sông Kim Mã lập ra một Cục vận tải, chuyên môn phụ trách lương thực thu được ở khu vực xung quanh phủ Tây Xuyên, vận chuyển ra khỏi Tây Xuyên bằng thuyền.