Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Phi hiểu rất rõ, ở ngoài thế giới tự nhiên, loài người chỉ là sinh vật rất nhỏ bé.

Đại Khang và Đông Man đi đến tình cảnh như hôm nay, nguyên nhân rất lớn là do biến đổi khí hậu.

Đứng ở phương diện trái đất mà nói, sự biến hóa này rất nhỏ, chỉ là nhiệt độ trung bình thay đổi tăng lên mấy độ hoặc thậm chí giảm xuống âm độ mà thôi, nhưng đối với dân du mục và người dân làm ruộng mà nói, sự biết đổi này có thể được đánh giá là gây chết người.

Cho nên Kim Phi vẫn luôn rất kính sợ tự nhiên.

Khi thảo nguyên bắt đầu có tuyết rơi, trong phạm vi nghìn dặm đều sẽ rơi vào băng tuyết mịt mù, người được phái đi theo dõi kẻ địch, phần trăm cao sẽ bán mạng trên thảo nguyên.

Lưu Thiết từ trước đến nay luôn nghe theo Kim Phi sắp xếp, nếu Kim Phi đã không cho theo dõi, cuối cùng anh ta chỉ chào Kim Phi theo kiểu quân đ: y†a sẽ truyền lệnh cho phi thuyền theo dõi một đoạn, những huynh đệ khác thì rút lui về trước!”

“Sau khi rút lui, bình thường cũng phải chú ý tuần tra, cẩn thận người Đông Man chó cùng dứt dậu.” Kim Phi nhắc nhở anh ta.

Mấy năm trước cuộc sống của người Đông Man cũng không tốt lắm, nên mới thường xuyên xâm lược phía Nam, sau đó lại nhận lấy hai lần thất bại, thế là cuộc sống của người Đông Man đã khó lại càng khó khăn hơn.

Mặc dù xác suất bọn họ dám tấn công thành Du Quan rất thấp, nhưng cũng không hẳn là không có khả năng, vẫn là nên đề phòng thêm thì hơn.

Lại qua mấy ngày, chiếc thuyền lầu chở nhóm dân du mục đầu tiên đã cập bến.

Đã có một lần kinh nghiệm, công chúa Lộ Khiết sắp xếp cho dân du mục ngày càng thuận tay hơn, chưa tới ba ngày đã sắp xếp xong nhóm dân du mục thứ hai.

Bởi vì lượng lông cừu dự trữ có hạn, nên công chúa Lộ Khiết không để cho đàn ông đến làm việc ở xưởng dệt, mà điều bọn họ tới xưởng nung gạch hỗ trợ, nhân lúc mặt đất chưa đóng băng, cố gắng nung được nhiều gạch hơn.

Trường học của khu xưởng cũng đã bắt đầu tiếp nhận con em dân du mục vào học, những con em dân du mục nằm trong độ tuổi từ 6 - 12 tuổi đều được miễn học phí.

Giáo dục là cách tốt nhất để xóa bỏ rào cản sắc tộc, Kim Phi vốn còn lo lắng dân du mục sẽ không cho con em mình học ở các trường học của Đại Khang, nhưng dưới sự động viên của công chúa Lộ Khiết, việc thuê thợ được tiến hành vô cùng thuận lợi, hầu như tất cả dân du mục có điều kiện kèm theo đều đưa con em đến đây học.

Ngày thứ bảy khi nhóm dân du mục thứ hai đến, hai tốp nhỏ của đoàn ca múa đã tới thành Du Quan.

Trước đây mỗi tháng đoàn ca múa đều sẽ tới đây một lần, bình thường đều là tốp ca múa thường trú ở Đông Hải hay tới đây, biểu diễn cổ vũ cho các nhân viên hộ tống đang trấn giữ ở thành Du Quan.

Đoàn ca múa nhạc lần này đến từ trụ sở chính ở Kim Xuyên, hơn nữa còn do Thanh Diên đích thân dẫn đội, ngoại trừ cổ vũ các nhân viên hộ tống, thì nhiệm vụ quan trọng nhất chính là biểu diễn cho dân du mục xem.

Vở kịch mà bọn họ diễn đương nhiên cũng không phải vở kịch thông thường, mà là vở kịch do Trần Văn Viễn sáng tạo riêng cho dân du mục dựa trên yêu cầu của Kim Phi.

Dân du mục ngày thường vốn chỉ chăn thả trên thảo nguyên rộng lớn, nào được xem kịch bao giờ, lúc mới đầu bọn họ chỉ mang theo tâm trạng tò mò đến xem trò vui mà thôi, nhưng vừa nhìn thấy đoàn ca múa biểu diễn đã bị hấp dẫn ngay.

Ngày thứ nhất đoàn ca múa biểu diễn, dưới khán đài vẫn chưa kín người, nhưng đến ngày thứ hai, người đã phủ kín đến tận hành lang bên ngoài phân xưởng rồi.

Hiệu quả của biểu diễn vượt xa tính toán của Kim Phi, giúp Kim Phi yên tâm nhiều hơn.

Ngày thứ ba khi đoàn ca múa tới, Kim Phi ăn cơm xong đi ra khỏi phòng ăn, thấy trời mưa nhỏ, không lâu sau đó liền có tuyết rơi.

Lúc mới bắt đầu bông tuyết rất nhỏ, nhưng mà càng rơi càng lớn hơn, đến lúc chập tối, tuyết đọng lại có thể che kín cả một bàn chân rồi, hơn nữa có vẻ như không có ý định ngừng rơi.

Kim Phi đã nghe công chúa Lộ Khiết nhắc rất nhiều lần, nói bão tuyết trên thảo nguyên rất đáng sợ, coi như lần này y đã được lĩnh giáo.

Buổi sáng ngày thứ hai khi thức dậy, tuyết trong sân sâu đến mức ngập hơn nửa người, tuyết tụ lại ở một vài góc tường cao qua cả mái hiên.

Kim Phi leo lên thành nhìn về hướng Bắc, đập vào mắt y là một mảnh mờ mịt.

Cũng may trạm gác trực ban trên tường thành đã được xây dựng xong, nhân viên hộ tống không cần phải đứng canh gác trong gió tuyết nữa.

Vừa hay người trực ban hôm nay là một nhân viên hộ tống Kim Phi có quen, người kia tên Phùng Thế Bảo, thấy Kim Phi đứng trên tường thành nhìn xuống, anh ta vội mở cửa trạm gác ra gọi: “Tiên sinh, vào đây tránh tuyết đi!”

Lúc này tuyết vẫn còn rơi, Kim Phi cũng không khách sáo làm gì, y dẫn Thiết Chùy đi vào trạm gác. truyện ngôn tình

Diện tích của trạm gác này không lớn hơn bao nhiêu so với một chiếc giường đôi, ở giữa có đặt một cái lò sưởi nhỏ, khói bay lên theo nóc nhà rồi thông ra ngoài.

Quả thực là trạm gác quá nhỏ, một nhân viên hộ tống đứng gác thì không thành vấn đề, nhưng Kim Phi và Thiết Chùy vừa đi vào, nơi này bèn trở nên chật chội đến lạ thường.

“Xin lỗi tiên sinh, nơi này hơi nhỏ, ngay cả chỗ ngồi cũng không có.”

Phùng Thế Bảo xoa xoa tay nói: “Ta cũng không biết là tiên sinh ngài tới, nếu không ta đã mang mấy cái ghế tới rồi.”

“Không sao, ta chỉ đến đây quan sát một lúc thôi.” Kim Phi nhìn xung quanh, gật đầu hài lòng: “Vẫn được, không quá lạnh.” Nhiệt độ trong trạm gác mặc dù không ấm bằng phòng có lò sưởi, nhưng cũng tầm khoảng mười mấy độ, so với đứng phơi mình ngoài gió rét thì bên trong ấm hơn nhiều.”

“Ta nghe Thiết...ta nghe Lưu tướng quân nói, trạm gác là do tiên sinh xây dựng, đây đều là nhờ phúc của tiên sinh!” Phùng Thế Bảo chào Kim Phi theo kiểu quân đội: “Vẫn là tiên sinh biết thương người!”

Phùng Thế Bảo làm nhân viên hộ tống khá lâu rồi, lúc anh ta mới tới làng Tây Hà, Lưu Thiết vẫn còn là tiểu đội trưởng, tuổi tác của anh ta còn lớn hơn Lưu Thiết, nên vẫn thường gọi Lưu Thiết là Thiết Tử.

Bây giờ Lưu Thiết trở thành tướng quân rồi, thi thoảng anh ta hay quên không đổi cách gọi, ban nấy suýt nữa anh ta gọi nhầm, nên phải bổ sung lại thêm một chút ở phía sau.

Thật ra trong tiêu cục có khá nhiều nhân viên hộ tống như vậy, Kim Phi cũng không thấy phản cảm, bình thường có một số nhân viên hộ tống và nữ công nhân gọi y là Phi ca, Kim Phi cũng cười tươi đáp lại, còn cảm thấy rất gần gũi.

Thôi thì mèo khen mèo dài đuôi, Lưu Thiết hay tạo hạo cảm giúp y trước mặt nhân viên hộ tống, Kim Phi cũng không thể không nói đỡ anh ta được.

Y cười võ vai Phùng Thế Bảo: “Thiết Tử ca không phải là không biết thương người, mà là triều đình của chúng ta lúc trước khó khăn quá, bây giờ kỹ thuật của xưởng thủy tinh đã được đổi mới rồi, sản lượng cũng được mở rộng, anh ta biết nên ngay lập tức đến tìm ta xin thủy tinh đấy!”

Thiết Chùy đã từng cùng một đội với Phùng Thế Bảo, hai người còn từng đến thanh lâu dạo chơi nhiều lần, quan hệ cực kỳ thân thiết, cũng rất hiểu người này.

Nói dễ nghe thì, tính cách của Phùng Thế Bảo thẳng quá, nói khó nghe thì là hơi thiếu thông minh, nếu không bây giờ đã không còn là phó đội trưởng nữa rồi. Thiết Chùy hơi lo lắng tên ngốc này lắm lời lại nói linh tinh, lén đá anh ta một cái, muốn nhắc nhở anh ta bớt mấy câu đi.

Kết quả giây tiếp theo Phùng Thế Bảo bèn nghiêng đầu hỏi: “Tên nhóc Thiết Chùy này ngươi đá ta làm gì?”

Thiết Chùy nghe rồi, suýt nữa hộc máu, hận không thể bóp chết cái tên ngốc này.

Ngay khi Thiết Chùy suy nghĩ xem nên đáp lời kiểu gì, đã có một gã cận vệ phi vào, đứng ngoài cửa trạm gác hô: “Tiên sinh, Lạc Lan cô nương phái người đến, Lưu tướng quân sai ta đi mời ngài nhanh chóng đến đó một chuyến!”

“Lạc Lan phái người về ư?” Kim Phi giật mình, mở cửa thủy tinh ra, bước. nhanh lên cầu thang.

“Tên ngốc ngươi chờ đó cho ta!” Thiết Chùy chỉ Phùng Thế Bảo nói, sau đó vội đuổi theo Kim Phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK