Ngay lúc đó, ông ta đã phấn khởi đến mức nhảy khỏi ghế, ngày hôm đó còn ăn nhiều thêm nữa chén cơm.
Thật ra lúc đó ông ta đã nghĩ tới sẽ đi tìm Kim Phi, bây giờ lại nghĩ đến thân phận cao quý của Kim Phi ông ta lại từ bỏ cái suy nghĩ này.
Mãi cho đến khi Trần Văn Viễn đến tìm ông ta, thì đây mới lần đầu tiên Triệu Nhạc đến làng Tây Hà.
Nhìn những tòa nhà ngói dưới chân, cùng với những công trường sầm uất, Triệu Nhạc vẫn không thể tin được đây là do người thợ rèn nhỏ ở Thanh Thủy Cốc làm ra.
“Triệu tiên sinh, sân phía trước kia là nơi Kim tiên sinh ở."
Trần Văn Viễn chỉ nơi dưới chân giới thiệu cho Triệu Nhạc: "Sân lớn bên cạnh tứ hợp viện là xưởng dệt đầu tiên được tiên sinh thành lập, nhưng cách đây không lâu đã bị người Phổ Thiên thiêu rụi, đến giờ vẫn chưa sửa chữa xong."
"Bây giờ chúng ta đi gặp Kim tiên sinh được không?” Triệu Nhạc hỏi.
Hơn một năm qua, ông ta đã nghe quá nhiều tin tức về Kim Phi nên rất nóng lòng muốn gặp Kim Phi để xác nhận xem y có phải là thợ rèn nhỏ mà ông ta biết không.
"Bây giờ người Thổ Phiên cũng đã học được cách chế tạo. khinh khí cầu, để ngăn chặn bọn họ giả mạo chúng ta lẻn vào, nên bầu trời trong làng cấm tất cả phi thuyền và khinh khí cầu tới gần, nếu không sẽ bị bắn hạ ngay."
Trần Văn Viễn chỉ vào mảnh sân xi măng trong góc nói: “Bên kia là sân bay, chúng ta sẽ xuống ở đói!"
Sau đó Trần Văn Viễn lại nói với Triệu Nhạc công dụng của sân bay.
Trong thư phòng của tứ hợp viện, Kim Phi đang phê chữa tấu chương, nghe tin Triệu Nhạc tới thì hơi ngạc nhiên.
Ông Triệu là người có tính cách bướng bỉnh, Kim Phi còn tưởng ông ta sẽ không đến.
Dù sao trước đây bọn họ cũng từng hợp tác, đối phương lại là một trưởng bối, lúc ở Thanh Thủy Cốc, Triệu Nhạc cũng đối đãi với y rất tốt, giúp y xử lý nhiều việc lặt vặt trong doanh trại.
Bây giờ người đã đến, Kim Phi chuẩn bị ra sân bay đón ông ta.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, đã thấy Trần Văn Viễn dẫn ông ta tới cửa.
"Ông Triệu, đã lâu không gặp!"
Kim Phi chào hỏi Triệu Nhạc, đang định cúi chào thì phát hiện ông ta đã cúi đầu chào mình trước.
"Thảo dân Triệu Nhạc, kính chào Quốc sư đại nhân!"
Gặp lại Kim Phi lần nữa, hai mắt Triệu Nhạc không khỏi phấn khích mà đỏ ửng.
"ồ, ông Triệu, đứng lên đi, đứng lên đi!" Kim Phi vội đỡ Triệu Nhạc dậy: "Thời gian trước ta đã gặp. Khánh Hoài, nghe nói năm trước tiên sinh nhiễm phong hàn, bây giờ sức khỏe thế nào rồi?
"Cảm tạ Quốc sư đại nhân đã quan tâm, bây giờ ta đã không sao..."
Ai ngờ chưa kịp nói xong đã ho lên vài tiếng.
“Tiên sinh mau vào nhà đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Cho dù ở kiếp trước của Kim Phi, phong hàn luôn là vấn đề rất khó giải quyết, huống chỉ là bây giờ.
Kim Phi nhanh chóng ra hiệu cho Thiết Chùy đỡ ông ta vào nhà.
Lại nhìn thấy chiến hữu cùng nhau kề vai sát cánh lần nữa, Kim Phi không khỏi nhớ đến Thanh Thủy Cốc cũng không khỏi nhớ tới Phạm tướng quân trấn giữ ở thành Vị Châu.
Lúc Trần Cát còn sống, phần lớn trong triều đều theo phe chủ hòa, chỉ có Phạm tướng quân và Khánh Hâm Nghiêu là số ít ở phe chủ chiến, vả lại còn luôn kiên quyết trấn giữ ở biên cương.
Cũng chính vì sự kiên trì của họ mà Đại Khang mới không bị Đảng Hạng và Thổ Phiên nuốt chửng.
“Triệu tiên sinh, bây giờ thành Vị Châu thế nào rồi?" Kim Phi hỏi.
"Bây giờ bốn bề đều là khói lửa, đã mấy tháng rồi ta không nhận được thư của Phạm tướng quân, đoán chừng thư †a viết cho Phạm tướng quân, ông ấy cũng không nhận được."
Triệu Nhạc thở dài: "Nói đến chuyện này, lần đầu tiên ta tới đây, còn có chuyện muốn trơ trến xin Quốc sư đại nhân giúp đối"
Bình thường Kim Phi là một người cẩn thận, không dễ dàng đồng ý chuyện của người khác.
Nhưng y tin tưởng tính cách của Triệu Nhạc, ông ta sẽ không đưa ra yêu cầu nào khiến y khó xử, nên mới không do. dự nói thẳng: "Tiên sinh cứ nói, nếu ta giúp được sẽ không từ chối!”
“Phía tây, phía bắc của Thành Vị Châu là Đảng Hạng, phía nam là địa bàn của Tần vương, phía đông là địa bàn của Tấn vương, tiên sinh cũng biết tính tình của Phạm tướng quân, nhất định sẽ không đầu hàng Tân Vương và Tấn vương.”
Triệu Nhạc nói: “Ta rất lo lắng cho sự an nguy của Phạm tướng quân, xin Quốc sư đại nhân cho một phi thuyền đến thành Vị Châu xem tình hình bây giờ của Phạm tướng quân và quân Trấn Bắc thế nào?”
Thật ra lúc đó ông ta đã nghĩ tới sẽ đi tìm Kim Phi, bây giờ lại nghĩ đến thân phận cao quý của Kim Phi ông ta lại từ bỏ cái suy nghĩ này.
Mãi cho đến khi Trần Văn Viễn đến tìm ông ta, thì đây mới lần đầu tiên Triệu Nhạc đến làng Tây Hà.
Nhìn những tòa nhà ngói dưới chân, cùng với những công trường sầm uất, Triệu Nhạc vẫn không thể tin được đây là do người thợ rèn nhỏ ở Thanh Thủy Cốc làm ra.
“Triệu tiên sinh, sân phía trước kia là nơi Kim tiên sinh ở."
Trần Văn Viễn chỉ nơi dưới chân giới thiệu cho Triệu Nhạc: "Sân lớn bên cạnh tứ hợp viện là xưởng dệt đầu tiên được tiên sinh thành lập, nhưng cách đây không lâu đã bị người Phổ Thiên thiêu rụi, đến giờ vẫn chưa sửa chữa xong."
"Bây giờ chúng ta đi gặp Kim tiên sinh được không?” Triệu Nhạc hỏi.
Hơn một năm qua, ông ta đã nghe quá nhiều tin tức về Kim Phi nên rất nóng lòng muốn gặp Kim Phi để xác nhận xem y có phải là thợ rèn nhỏ mà ông ta biết không.
"Bây giờ người Thổ Phiên cũng đã học được cách chế tạo. khinh khí cầu, để ngăn chặn bọn họ giả mạo chúng ta lẻn vào, nên bầu trời trong làng cấm tất cả phi thuyền và khinh khí cầu tới gần, nếu không sẽ bị bắn hạ ngay."
Trần Văn Viễn chỉ vào mảnh sân xi măng trong góc nói: “Bên kia là sân bay, chúng ta sẽ xuống ở đói!"
Sau đó Trần Văn Viễn lại nói với Triệu Nhạc công dụng của sân bay.
Trong thư phòng của tứ hợp viện, Kim Phi đang phê chữa tấu chương, nghe tin Triệu Nhạc tới thì hơi ngạc nhiên.
Ông Triệu là người có tính cách bướng bỉnh, Kim Phi còn tưởng ông ta sẽ không đến.
Dù sao trước đây bọn họ cũng từng hợp tác, đối phương lại là một trưởng bối, lúc ở Thanh Thủy Cốc, Triệu Nhạc cũng đối đãi với y rất tốt, giúp y xử lý nhiều việc lặt vặt trong doanh trại.
Bây giờ người đã đến, Kim Phi chuẩn bị ra sân bay đón ông ta.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, đã thấy Trần Văn Viễn dẫn ông ta tới cửa.
"Ông Triệu, đã lâu không gặp!"
Kim Phi chào hỏi Triệu Nhạc, đang định cúi chào thì phát hiện ông ta đã cúi đầu chào mình trước.
"Thảo dân Triệu Nhạc, kính chào Quốc sư đại nhân!"
Gặp lại Kim Phi lần nữa, hai mắt Triệu Nhạc không khỏi phấn khích mà đỏ ửng.
"ồ, ông Triệu, đứng lên đi, đứng lên đi!" Kim Phi vội đỡ Triệu Nhạc dậy: "Thời gian trước ta đã gặp. Khánh Hoài, nghe nói năm trước tiên sinh nhiễm phong hàn, bây giờ sức khỏe thế nào rồi?
"Cảm tạ Quốc sư đại nhân đã quan tâm, bây giờ ta đã không sao..."
Ai ngờ chưa kịp nói xong đã ho lên vài tiếng.
“Tiên sinh mau vào nhà đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Cho dù ở kiếp trước của Kim Phi, phong hàn luôn là vấn đề rất khó giải quyết, huống chỉ là bây giờ.
Kim Phi nhanh chóng ra hiệu cho Thiết Chùy đỡ ông ta vào nhà.
Lại nhìn thấy chiến hữu cùng nhau kề vai sát cánh lần nữa, Kim Phi không khỏi nhớ đến Thanh Thủy Cốc cũng không khỏi nhớ tới Phạm tướng quân trấn giữ ở thành Vị Châu.
Lúc Trần Cát còn sống, phần lớn trong triều đều theo phe chủ hòa, chỉ có Phạm tướng quân và Khánh Hâm Nghiêu là số ít ở phe chủ chiến, vả lại còn luôn kiên quyết trấn giữ ở biên cương.
Cũng chính vì sự kiên trì của họ mà Đại Khang mới không bị Đảng Hạng và Thổ Phiên nuốt chửng.
“Triệu tiên sinh, bây giờ thành Vị Châu thế nào rồi?" Kim Phi hỏi.
"Bây giờ bốn bề đều là khói lửa, đã mấy tháng rồi ta không nhận được thư của Phạm tướng quân, đoán chừng thư †a viết cho Phạm tướng quân, ông ấy cũng không nhận được."
Triệu Nhạc thở dài: "Nói đến chuyện này, lần đầu tiên ta tới đây, còn có chuyện muốn trơ trến xin Quốc sư đại nhân giúp đối"
Bình thường Kim Phi là một người cẩn thận, không dễ dàng đồng ý chuyện của người khác.
Nhưng y tin tưởng tính cách của Triệu Nhạc, ông ta sẽ không đưa ra yêu cầu nào khiến y khó xử, nên mới không do. dự nói thẳng: "Tiên sinh cứ nói, nếu ta giúp được sẽ không từ chối!”
“Phía tây, phía bắc của Thành Vị Châu là Đảng Hạng, phía nam là địa bàn của Tần vương, phía đông là địa bàn của Tấn vương, tiên sinh cũng biết tính tình của Phạm tướng quân, nhất định sẽ không đầu hàng Tân Vương và Tấn vương.”
Triệu Nhạc nói: “Ta rất lo lắng cho sự an nguy của Phạm tướng quân, xin Quốc sư đại nhân cho một phi thuyền đến thành Vị Châu xem tình hình bây giờ của Phạm tướng quân và quân Trấn Bắc thế nào?”