Năng lực sản xuất của xưởng cá muối phụ thuộc vào đội đánh bắt, tuyển quá nhiều công nhân cũng không sử dụng hết, nhưng xưởng nung gạch thì khác.
Mặc dù việc sản xuất gạch cũng bị hạn chế bởi số lượng lò nung, nhưng khi không có sự trợ giúp của máy móc hiện đại thì việc đào, vận chuyển đất để làm gạch, vận chuyển gạch ra vào lò nung đều đòi hỏi sức lao động, cho nên nhu cầu về nhân công rất lớn.
Mà những người thợ xây lò nung cũng không nhàn rỗi, sau khi xây dựng xong lò này thì lại ngay lập tức bắt đầu xây một lò mới.
€ó đủ gạch và xi măng, đủ nhân công, lương công nhân thấp đến mức gần như không đáng kể nên toàn bộ Đông Hải nhanh chóng trở thành một công trường khổng lồ, các công trình được xây dựng khắp nơi.
Trong vòng chưa đầy một tháng, khoảng không rộng lớn ở phía Tây xưởng đóng thuyền đã được lấp đầy bởi các dãy nhà. Những người tị nạn trước đây. sống trong lầu và doanh trại thủy quân cũng dần dần chuyển đến những ngôi nhà mới.
Kim Phi mặc dù thương xót người tị nạn, nhưng y cũng hiểu không nên để những người tị nạn cảm thấy những sự hỗ trợ này là lẽ tất nhiên, vì vậy y không để những người tị nạn ở miễn phí mà thay vào đó yêu cầu tất cả những người tị nạn phải ký hợp đồng thuê nhà trước khi chuyển đến.
Những người đã được tuyển dụng và có thể nhận lương thì phải trả tiền thuê nhà hàng tháng, những người chưa có việc làm có thể nợ tiền thuê nhà trước, nhưng sau này khi có việc làm thì phải bù lại số tiền thuê nhà đã nợ, nếu không tuân theo sẽ bị đuổi việc.
Tiền thuê nhà Kim Phi đặt ra rất thấp, hầu hết người tị nạn đều có thể chấp nhận, thậm chí có người còn cảm thấy an tâm hơn nhờ hợp đồng này.
Bởi vì Kim Phi đã yêu cầu bọn họ ký hợp đồng này, có nghĩa là sau này y có thể sắp xếp công việc cho bọn họ, nếu không họ sẽ không có tiền trả tiền thuê nhà. Như vậy chẳng phải Kim Phi sẽ lỗ vốn sao?
Tất nhiên, cũng có một số rất nhỏ người tị nạn không thể nghĩ thông, thậm chí còn muốn ở trong lều trại hoặc doanh trại thủy quân không muốn rời đi.
Đội an ninh cũng không chiều theo những người tị nạn như vậy, tiến lên đánh cho một trận rồi lùa họ ra khỏi lều tạm và doanh trại thủy quân. Nếu dám đánh trả, người tị nạn sẽ bị tước quyền nhận cháo và thuê nhà ngay lập tức.
Dưới sự hỗ trợ của đội an ninh, công việc di dời diễn ra suôn sẻ và kế hoạch thành phố mới của Kim Phi cũng đã thực hiện bước đầu tiên một cách thuận lợi.
Việc xây dựng nhà ở quy mô lớn và mở rộng nhà xưởng không chỉ giải quyết vấn đề chỗ ở cho người tị nạn mà còn cung cấp một lượng lớn việc làm.
Đặc biệt là sau khi mở rộng xưởng đóng thuyền số 3, không chỉ tuyển dụng thêm nhiều công nhân mà nhu cầu về gỗ cũng lớn hơn, ngành khai thác gỗ và thoát thải thượng nguồn cũng cần nhiều nhân công hơn.
Quan trọng hơn, sau khi xưởng đóng thuyền số 3 mở rộng, mỗi ngày tàu thuyền đánh cá được sản xuất ra nhiều hơn và sản lượng đánh bắt mỗi ngày. cũng tăng mạnh.
Những sản phẩm đánh bắt này không chỉ có thể giải quyết vấn đề khẩu phần lương thực cho người tị nạn mà còn có thể bán lại cho Xuyên Thục để giải quyết vấn đề tiền lương của công nhân.
Quy hoạch thành phố mới của Kim Phi đã hình thành một vòng tuần hoàn khép kín và vận hành khá tốt.
Thiết Thế Hâm và Cửu công chúa ở Xuyên Thục xa xôi cũng hoàn toàn yên tâm.
Dù sao Thiết Thế Hâm cũng là người phụ trách viện Khu mật, rời Xuyên Thục quá lâu cũng không tốt, cho nên Thiết Thế Hâm tìm tới Kim Phi: "Tiên sinh, nếu như tiên sinh không có sắp xếp nào khác, vài ngày nữa ta sẽ về Xuyên Thục!”
"Vội như vậy sao?"
Kim Phi hỏi.
Thiết Thế Hâm đã hỗ trợ y rất nhiều khi ở đây, nếu ông ta quay trở lại Xuyên Thục, công việc của Kim Phi sẽ không còn dễ dàng như hiện tại.
Mặc dù việc sản xuất gạch cũng bị hạn chế bởi số lượng lò nung, nhưng khi không có sự trợ giúp của máy móc hiện đại thì việc đào, vận chuyển đất để làm gạch, vận chuyển gạch ra vào lò nung đều đòi hỏi sức lao động, cho nên nhu cầu về nhân công rất lớn.
Mà những người thợ xây lò nung cũng không nhàn rỗi, sau khi xây dựng xong lò này thì lại ngay lập tức bắt đầu xây một lò mới.
€ó đủ gạch và xi măng, đủ nhân công, lương công nhân thấp đến mức gần như không đáng kể nên toàn bộ Đông Hải nhanh chóng trở thành một công trường khổng lồ, các công trình được xây dựng khắp nơi.
Trong vòng chưa đầy một tháng, khoảng không rộng lớn ở phía Tây xưởng đóng thuyền đã được lấp đầy bởi các dãy nhà. Những người tị nạn trước đây. sống trong lầu và doanh trại thủy quân cũng dần dần chuyển đến những ngôi nhà mới.
Kim Phi mặc dù thương xót người tị nạn, nhưng y cũng hiểu không nên để những người tị nạn cảm thấy những sự hỗ trợ này là lẽ tất nhiên, vì vậy y không để những người tị nạn ở miễn phí mà thay vào đó yêu cầu tất cả những người tị nạn phải ký hợp đồng thuê nhà trước khi chuyển đến.
Những người đã được tuyển dụng và có thể nhận lương thì phải trả tiền thuê nhà hàng tháng, những người chưa có việc làm có thể nợ tiền thuê nhà trước, nhưng sau này khi có việc làm thì phải bù lại số tiền thuê nhà đã nợ, nếu không tuân theo sẽ bị đuổi việc.
Tiền thuê nhà Kim Phi đặt ra rất thấp, hầu hết người tị nạn đều có thể chấp nhận, thậm chí có người còn cảm thấy an tâm hơn nhờ hợp đồng này.
Bởi vì Kim Phi đã yêu cầu bọn họ ký hợp đồng này, có nghĩa là sau này y có thể sắp xếp công việc cho bọn họ, nếu không họ sẽ không có tiền trả tiền thuê nhà. Như vậy chẳng phải Kim Phi sẽ lỗ vốn sao?
Tất nhiên, cũng có một số rất nhỏ người tị nạn không thể nghĩ thông, thậm chí còn muốn ở trong lều trại hoặc doanh trại thủy quân không muốn rời đi.
Đội an ninh cũng không chiều theo những người tị nạn như vậy, tiến lên đánh cho một trận rồi lùa họ ra khỏi lều tạm và doanh trại thủy quân. Nếu dám đánh trả, người tị nạn sẽ bị tước quyền nhận cháo và thuê nhà ngay lập tức.
Dưới sự hỗ trợ của đội an ninh, công việc di dời diễn ra suôn sẻ và kế hoạch thành phố mới của Kim Phi cũng đã thực hiện bước đầu tiên một cách thuận lợi.
Việc xây dựng nhà ở quy mô lớn và mở rộng nhà xưởng không chỉ giải quyết vấn đề chỗ ở cho người tị nạn mà còn cung cấp một lượng lớn việc làm.
Đặc biệt là sau khi mở rộng xưởng đóng thuyền số 3, không chỉ tuyển dụng thêm nhiều công nhân mà nhu cầu về gỗ cũng lớn hơn, ngành khai thác gỗ và thoát thải thượng nguồn cũng cần nhiều nhân công hơn.
Quan trọng hơn, sau khi xưởng đóng thuyền số 3 mở rộng, mỗi ngày tàu thuyền đánh cá được sản xuất ra nhiều hơn và sản lượng đánh bắt mỗi ngày. cũng tăng mạnh.
Những sản phẩm đánh bắt này không chỉ có thể giải quyết vấn đề khẩu phần lương thực cho người tị nạn mà còn có thể bán lại cho Xuyên Thục để giải quyết vấn đề tiền lương của công nhân.
Quy hoạch thành phố mới của Kim Phi đã hình thành một vòng tuần hoàn khép kín và vận hành khá tốt.
Thiết Thế Hâm và Cửu công chúa ở Xuyên Thục xa xôi cũng hoàn toàn yên tâm.
Dù sao Thiết Thế Hâm cũng là người phụ trách viện Khu mật, rời Xuyên Thục quá lâu cũng không tốt, cho nên Thiết Thế Hâm tìm tới Kim Phi: "Tiên sinh, nếu như tiên sinh không có sắp xếp nào khác, vài ngày nữa ta sẽ về Xuyên Thục!”
"Vội như vậy sao?"
Kim Phi hỏi.
Thiết Thế Hâm đã hỗ trợ y rất nhiều khi ở đây, nếu ông ta quay trở lại Xuyên Thục, công việc của Kim Phi sẽ không còn dễ dàng như hiện tại.