Lý Lăng Duệ không biết kế hoạch của Kim Phi, còn tưởng y làm ra được đại bác có lực sát thương lớn như thế thật, nhất thời sửng sốt.
Nhưng Lý Lăng Duệ cũng hiểu một điều - chắc chẳn Kim Phi không có nhiều vũ khí như vậy, nếu không thì tại sao lại còn phái người đến đàm phán? Chỉ cần ném vài quả đại bác vào doanh trại của hẳn là chiến tranh kết thúc rồi.
Thế nên Lý Lăng Duệ chắc chắn Kim Phi cũng không có nhiều vũ khí loại này.
Lý Địch cũng không phản bác điều này mà thuận theo lời Lý Lăng Duệ nói: “Lục Vương gia cho rằng không nhiều thì không nhiều đi. Nhưng Vương gia nên hiểu rõ năng lực của tiên sinh nhà ta, nếu tiên sinh có thể làm được một đài pháo thì có thể tạo ra hàng trăm đài pháo”.
Nói đến đây Lý Địch thẳng người lên, cao giọng nói: “Tiên sinh nhà ta có lòng từ bi, nhưng điều đó không có nghĩa là tiên sinh hèn nhát, đến khi tiên sinh tùy ý, Lục Vương gia nghĩ tiên sinh sẽ làm gì?”
Nghe thế Lý Lăng Duệ híp mắt. Rõ ràng Lý Địch đang đe dọa hẳn.
Nhưng Lý Lăng Duệ lại không biết cãi lại thế nào, vì tốc độ trưởng thành của Kim Phi quả thật quá nhanh, đến mức người khác phải sợ.
Chỉ mới hai năm, y đã trở thành một người dân miền núi vô danh, trưởng thành đến mức này, nếu cho y thêm thời gian vài năm nữa, liệu Đảng Hạng còn có thể có kết cục tốt đẹp sao?
Mặc dù triều đường Đảng Hạng có không ít đại thần không ủng hộ Hoàng đế mới, nhưng họ vẫn hiểu được đạo lý đơn giản như thế.
Thật ra đây cũng là nguyên nhân Hoàng đế mới và Lý Lăng Duệ có thể phát động chinh chiến phía Nam.
“Ngươi đừng xem bọn ta là kẻ ngốc”.
Người phụ trách tình báo thấy Lý Lăng Duệ không nói gì thì lạnh lùng nói: “Cho dù bọn ta không làm gì, đợi Kim Phi trưởng thành, y sẽ không động vào bọn ta sao?”
“Các ngươi đừng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử chứ”.
Lý Lăng Duệ lạnh lùng nói: “Trước đây tiên sinh nhà ta rõ ràng có khả năng tiêu diệt Đảng Hạng, nhưng y có làm không? Y không làm! Ngược lại, tiên sinh nhà ta thương người dân Đảng Hạng, tự bỏ tiền túi ra để gửi muối tinh khiết, vải và đồ sắt cho Đảng Hạng các ngươi. Nhưng các ngươi không chỉ vô ơn mà còn căn ngược lại nữa, đúng là một đám vong ơn bội nghĩa”.
Lúc này ngay cả người phụ trách tình báo cũng bị nghẹn lời không nói được gì.
Đúng thật là trước khi Hải Đông Thanh xuất hiện, tám trăm nhân viên hộ tống có thể giết chết Đảng Hạng, đánh thẳng vào vương thành, Kim Phi quả thực có khả năng tiêu diệt Đảng Hạng.
Nhưng Kim Phi không đánh hạ Đảng Hạng, Đảng Hạng đuối lý về điều này thật.
“Trước đó Kim Phi không làm thế không phải là y không muốn, mà là y không có nhiều người trợ giúp như thế, ngươi cũng đừng nói như y là Bồ Tát vậy chứ”.
Mặc dù Lý Lăng Duệ không biết cách tranh luận với người khác, nhưng có thể đứng vững ở triều đường Đảng Hạng dĩ nhiên không phải là kẻ ngốc.
Lúc này, hắn cũng nhận ra được nhịp độ đàm phán đã bị Lý Địch khống chế, hắn biết mình không thể nói theo Lý Địch nữa, thế là lạnh lùng nói:
“Bổn vương rất bận, không có hứng thú ở đây cãi cọ với ngươi, trở về nói với Kim Phi rằng ta không thể rút quân. Chẳng phải ngươi vẫn luôn nói tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viên rất khó đánh sao? Nếu Kim Phi là đàn ông thì dẫn theo tiêu cục Trấn Viễn lên chiến trường, kiếm thật súng thật đánh với đàn ông Đảng Hạng của bổn vương để phân thắng. bại, đừng dùng những thủ đoạn đê hèn như vậy, khiến ta coi thường lắm".
“Bọn ta chỉ có mấy chục ngàn người, các ngươi đến tận mấy trăm vạn người mà cũng dám nói xem thường tiên sinh nhà ta à?”
Lý Địch cười nhạo: “Lục Vương gia, nếu ngươi là đàn ông, có dám cho mấy vạn người đánh với tiêu cục không?”
Nhưng Lý Lăng Duệ cũng hiểu một điều - chắc chẳn Kim Phi không có nhiều vũ khí như vậy, nếu không thì tại sao lại còn phái người đến đàm phán? Chỉ cần ném vài quả đại bác vào doanh trại của hẳn là chiến tranh kết thúc rồi.
Thế nên Lý Lăng Duệ chắc chắn Kim Phi cũng không có nhiều vũ khí loại này.
Lý Địch cũng không phản bác điều này mà thuận theo lời Lý Lăng Duệ nói: “Lục Vương gia cho rằng không nhiều thì không nhiều đi. Nhưng Vương gia nên hiểu rõ năng lực của tiên sinh nhà ta, nếu tiên sinh có thể làm được một đài pháo thì có thể tạo ra hàng trăm đài pháo”.
Nói đến đây Lý Địch thẳng người lên, cao giọng nói: “Tiên sinh nhà ta có lòng từ bi, nhưng điều đó không có nghĩa là tiên sinh hèn nhát, đến khi tiên sinh tùy ý, Lục Vương gia nghĩ tiên sinh sẽ làm gì?”
Nghe thế Lý Lăng Duệ híp mắt. Rõ ràng Lý Địch đang đe dọa hẳn.
Nhưng Lý Lăng Duệ lại không biết cãi lại thế nào, vì tốc độ trưởng thành của Kim Phi quả thật quá nhanh, đến mức người khác phải sợ.
Chỉ mới hai năm, y đã trở thành một người dân miền núi vô danh, trưởng thành đến mức này, nếu cho y thêm thời gian vài năm nữa, liệu Đảng Hạng còn có thể có kết cục tốt đẹp sao?
Mặc dù triều đường Đảng Hạng có không ít đại thần không ủng hộ Hoàng đế mới, nhưng họ vẫn hiểu được đạo lý đơn giản như thế.
Thật ra đây cũng là nguyên nhân Hoàng đế mới và Lý Lăng Duệ có thể phát động chinh chiến phía Nam.
“Ngươi đừng xem bọn ta là kẻ ngốc”.
Người phụ trách tình báo thấy Lý Lăng Duệ không nói gì thì lạnh lùng nói: “Cho dù bọn ta không làm gì, đợi Kim Phi trưởng thành, y sẽ không động vào bọn ta sao?”
“Các ngươi đừng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử chứ”.
Lý Lăng Duệ lạnh lùng nói: “Trước đây tiên sinh nhà ta rõ ràng có khả năng tiêu diệt Đảng Hạng, nhưng y có làm không? Y không làm! Ngược lại, tiên sinh nhà ta thương người dân Đảng Hạng, tự bỏ tiền túi ra để gửi muối tinh khiết, vải và đồ sắt cho Đảng Hạng các ngươi. Nhưng các ngươi không chỉ vô ơn mà còn căn ngược lại nữa, đúng là một đám vong ơn bội nghĩa”.
Lúc này ngay cả người phụ trách tình báo cũng bị nghẹn lời không nói được gì.
Đúng thật là trước khi Hải Đông Thanh xuất hiện, tám trăm nhân viên hộ tống có thể giết chết Đảng Hạng, đánh thẳng vào vương thành, Kim Phi quả thực có khả năng tiêu diệt Đảng Hạng.
Nhưng Kim Phi không đánh hạ Đảng Hạng, Đảng Hạng đuối lý về điều này thật.
“Trước đó Kim Phi không làm thế không phải là y không muốn, mà là y không có nhiều người trợ giúp như thế, ngươi cũng đừng nói như y là Bồ Tát vậy chứ”.
Mặc dù Lý Lăng Duệ không biết cách tranh luận với người khác, nhưng có thể đứng vững ở triều đường Đảng Hạng dĩ nhiên không phải là kẻ ngốc.
Lúc này, hắn cũng nhận ra được nhịp độ đàm phán đã bị Lý Địch khống chế, hắn biết mình không thể nói theo Lý Địch nữa, thế là lạnh lùng nói:
“Bổn vương rất bận, không có hứng thú ở đây cãi cọ với ngươi, trở về nói với Kim Phi rằng ta không thể rút quân. Chẳng phải ngươi vẫn luôn nói tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viên rất khó đánh sao? Nếu Kim Phi là đàn ông thì dẫn theo tiêu cục Trấn Viễn lên chiến trường, kiếm thật súng thật đánh với đàn ông Đảng Hạng của bổn vương để phân thắng. bại, đừng dùng những thủ đoạn đê hèn như vậy, khiến ta coi thường lắm".
“Bọn ta chỉ có mấy chục ngàn người, các ngươi đến tận mấy trăm vạn người mà cũng dám nói xem thường tiên sinh nhà ta à?”
Lý Địch cười nhạo: “Lục Vương gia, nếu ngươi là đàn ông, có dám cho mấy vạn người đánh với tiêu cục không?”