“Theo như Trần tú tài khai, hắn muốn thử nghiệm công thức điều chế thuốc nổ, sau đó kiếm sống bằng nó, nên không nói chuyện danh sách mua nguyên liệu cho người bán hàng rong.” Tiểu Ngọc nói.
“Có thể xác nhận được hắn nói thật không?” Cửu công chúa hỏi: “Lỡ như hắn đã giao danh sách mua nguyên liệu cho người bán hàng rong đó nhưng sợ bị trừng phạt nên đã cố ý nói như vậy thì sao?”
Đây là chuyện cô ấy lo lắng nhất. “Chắc là không.” Tiểu Ngọc nói: “Trần tú tài là một thư sinh, không hề làm được việc gì, chúng ta cũng không tra tấn, chỉ lấy dụng cụ tra tấn ra rồi nói với hắn,
hắn đã sợ đến mức run lẩy bẩy rồi!
'Ta cũng sợ hắn nói dối, còn cố ý mời cao thủ Cục tình báo đến quan sát, cao thủ Cục tình báo cũng nói, 80% là hắn nói thật!”
Kim Phi thở dài, biểu cảm bất lực.
Chuyện đã như vậy, chỉ có thể tin tưởng vào phán đoán của mật thám.
Nhưng Cửu công chúa không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy, cô ấy nghĩ một chút rồi nói: “Giao Trần tú tài cho Cục tình báo thẩm vấn một lần nữa, nhất định phải móc hết toàn bộ sự thật!”
Kim Phi nghe vậy, khế nhíu mày một cái.
Bây giờ với sự vận động của y, các quan phủ địa phương không sử dụng biện pháp tra tấn ép cung nữa, nhưng không bao gồm Cục tình báo.
Bởi vì đối tượng Cục tình báo nhắm đến không phải là những tên tội phạm bình thường, đối thủ của họ thường là những tên gián điệp được huấn luyện nghiêm khắc, việc thẩm vấn thông thường không có ỹ nghĩa gì với chúng, nên Cục tình báo cần phải ra tay.
Cục tình báo được biết đến như điện Diêm Vương, người vào trong đó cũng tương đương với việc bị án tử hình, hơn nữa hình phạt tử hình đó còn đáng sợ hơn chém đầu.
Không ai có thể nguyên vẹn rời khỏi nhà giam Cục tình báo, về cơ bản, mỗi người đều được phân nhóm lần lượt thả ra.
Ngay cả nhà giam của đội Chung Minh, Trần tú tài cũng không chịu được chứ đừng nói đến vào nhà giam của Cục tình báo.
Kim Phi vẫn luôn phản đối thủ đoạn tàn khốc của Cục tình báo nhưng lần này lại không nói gì.
Vì thuốc nổ quá quan trọng, quá nguy hiểm, nếu thật sự rơi vào tay quân địch, tương lai sẽ có vô số nhân viên hộ tống vì nó mà chết.
Chỉ riêng điểm này thôi, cho dù Trần tú tài chết trăm lần cũng không oan uổng.
Sau khi giao những chuyện này xong, Cửu công chúa không để Tiểu Ngọc rời đi mà nói tiếp: “Phái một họa sĩ đến Cục tình báo, để Trần tú tài vẽ dáng vẻ của người bán hàng rong đó ra, sau đó đến làng Trần Gia tìm người xác minh, sau đó cử người đến giám sát, nhất định phải tìm được kẻ đó cho ta!”
Một tên gián điệp muốn ẩn nấp một nơi là điều không dễ dàng, hơn nữa sau khi phát triển tuyến dưới còn phải tiếp tục duy trì mối quan hệ, nếu thay người, có thể tuyến dưới sẽ không còn tin tưởng đối phương nữa.
Vì vậy thông thường, gián điệp rất ít khi đổi vị trí.
Tháng trước đối phương vẫn còn liên lạc với Trần tú tài, rất có khả năng vẫn còn hoạt động ở làng Trần Gia.
“Vâng!”
Tiểu Ngọc cũng ý thức được Cửu công chúa rất quan tâm đến chuyện này, cô ấy nghiêm túc gật đầu, sau đó chạy đi làm việc.
Kim Phi thấy Cửu công chúa vẫn lo lắng như cũ, y an ủi nói: Vũ Dương, nàng cũng đừng lo lắng, Trần tú tài muốn độc chiếm công thức điều chế thuốc nổ là điều hợp lý, cũng là lợi ích tốt nhất của hẳn, vì vậy ta cảm thấy chắc hẳn Trần tú tài sẽ không đưa danh sách mua nguyên liệu cho gián điệp.”
“Chỉ mong là như vậy!”
Cửu công chúa gật đầu: “Xem ra cần phải suy nghĩ đến xưởng thuốc nổ mới rồi.”
Cuộc trò chuyện vừa rồi càng khiến Cửu công chúa kiên quyết hơn với quyết tâm xây dựng thêm một xưởng thuốc nổ.
Hơn nữa cô ấy đã quyết định rồi, xưởng thuốc nổ mới cần phải lớn, cũng không thể phân bổ nguyên liệu liệu thông qua nhà kho, tránh xảy ra chuyện như Trần tú tài.
Sau khi xây dựng xưởng thuốc nổ, xưởng cũ cũng không thể có dây chuyền sản xuất hoàn thiện, chỉ cần phụ trách một phần là được.
Dù như vậy có thể phát sinh rất nhiều chi phí vận chuyển và chỉ phí bảo quản vốn dĩ có thể tránh được, nhưng vì sự an toàn của thuốc nổ, Cửu công chúa sẵn sàng gánh chịu.
“Có thể xác nhận được hắn nói thật không?” Cửu công chúa hỏi: “Lỡ như hắn đã giao danh sách mua nguyên liệu cho người bán hàng rong đó nhưng sợ bị trừng phạt nên đã cố ý nói như vậy thì sao?”
Đây là chuyện cô ấy lo lắng nhất. “Chắc là không.” Tiểu Ngọc nói: “Trần tú tài là một thư sinh, không hề làm được việc gì, chúng ta cũng không tra tấn, chỉ lấy dụng cụ tra tấn ra rồi nói với hắn,
hắn đã sợ đến mức run lẩy bẩy rồi!
'Ta cũng sợ hắn nói dối, còn cố ý mời cao thủ Cục tình báo đến quan sát, cao thủ Cục tình báo cũng nói, 80% là hắn nói thật!”
Kim Phi thở dài, biểu cảm bất lực.
Chuyện đã như vậy, chỉ có thể tin tưởng vào phán đoán của mật thám.
Nhưng Cửu công chúa không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy, cô ấy nghĩ một chút rồi nói: “Giao Trần tú tài cho Cục tình báo thẩm vấn một lần nữa, nhất định phải móc hết toàn bộ sự thật!”
Kim Phi nghe vậy, khế nhíu mày một cái.
Bây giờ với sự vận động của y, các quan phủ địa phương không sử dụng biện pháp tra tấn ép cung nữa, nhưng không bao gồm Cục tình báo.
Bởi vì đối tượng Cục tình báo nhắm đến không phải là những tên tội phạm bình thường, đối thủ của họ thường là những tên gián điệp được huấn luyện nghiêm khắc, việc thẩm vấn thông thường không có ỹ nghĩa gì với chúng, nên Cục tình báo cần phải ra tay.
Cục tình báo được biết đến như điện Diêm Vương, người vào trong đó cũng tương đương với việc bị án tử hình, hơn nữa hình phạt tử hình đó còn đáng sợ hơn chém đầu.
Không ai có thể nguyên vẹn rời khỏi nhà giam Cục tình báo, về cơ bản, mỗi người đều được phân nhóm lần lượt thả ra.
Ngay cả nhà giam của đội Chung Minh, Trần tú tài cũng không chịu được chứ đừng nói đến vào nhà giam của Cục tình báo.
Kim Phi vẫn luôn phản đối thủ đoạn tàn khốc của Cục tình báo nhưng lần này lại không nói gì.
Vì thuốc nổ quá quan trọng, quá nguy hiểm, nếu thật sự rơi vào tay quân địch, tương lai sẽ có vô số nhân viên hộ tống vì nó mà chết.
Chỉ riêng điểm này thôi, cho dù Trần tú tài chết trăm lần cũng không oan uổng.
Sau khi giao những chuyện này xong, Cửu công chúa không để Tiểu Ngọc rời đi mà nói tiếp: “Phái một họa sĩ đến Cục tình báo, để Trần tú tài vẽ dáng vẻ của người bán hàng rong đó ra, sau đó đến làng Trần Gia tìm người xác minh, sau đó cử người đến giám sát, nhất định phải tìm được kẻ đó cho ta!”
Một tên gián điệp muốn ẩn nấp một nơi là điều không dễ dàng, hơn nữa sau khi phát triển tuyến dưới còn phải tiếp tục duy trì mối quan hệ, nếu thay người, có thể tuyến dưới sẽ không còn tin tưởng đối phương nữa.
Vì vậy thông thường, gián điệp rất ít khi đổi vị trí.
Tháng trước đối phương vẫn còn liên lạc với Trần tú tài, rất có khả năng vẫn còn hoạt động ở làng Trần Gia.
“Vâng!”
Tiểu Ngọc cũng ý thức được Cửu công chúa rất quan tâm đến chuyện này, cô ấy nghiêm túc gật đầu, sau đó chạy đi làm việc.
Kim Phi thấy Cửu công chúa vẫn lo lắng như cũ, y an ủi nói: Vũ Dương, nàng cũng đừng lo lắng, Trần tú tài muốn độc chiếm công thức điều chế thuốc nổ là điều hợp lý, cũng là lợi ích tốt nhất của hẳn, vì vậy ta cảm thấy chắc hẳn Trần tú tài sẽ không đưa danh sách mua nguyên liệu cho gián điệp.”
“Chỉ mong là như vậy!”
Cửu công chúa gật đầu: “Xem ra cần phải suy nghĩ đến xưởng thuốc nổ mới rồi.”
Cuộc trò chuyện vừa rồi càng khiến Cửu công chúa kiên quyết hơn với quyết tâm xây dựng thêm một xưởng thuốc nổ.
Hơn nữa cô ấy đã quyết định rồi, xưởng thuốc nổ mới cần phải lớn, cũng không thể phân bổ nguyên liệu liệu thông qua nhà kho, tránh xảy ra chuyện như Trần tú tài.
Sau khi xây dựng xưởng thuốc nổ, xưởng cũ cũng không thể có dây chuyền sản xuất hoàn thiện, chỉ cần phụ trách một phần là được.
Dù như vậy có thể phát sinh rất nhiều chi phí vận chuyển và chỉ phí bảo quản vốn dĩ có thể tránh được, nhưng vì sự an toàn của thuốc nổ, Cửu công chúa sẵn sàng gánh chịu.