"Ha ha ha!"
Bắc Thiên Tâm chỉ vào Kim Phi và cười ha ha.
Cả người Kim Phi bị phủ đầy tuyết, trong cổ cũng bị đổ vào rất nhiều, Kim Phi cũng không quan tâm, vo một quả cầu tuyết và ném nó vào Bắc Thiên Tâm.
Với bản lĩnh của Bắc Thiên Tâm, sao có thể bị ném trúng chứ? Cô ấy hơi nghiêng người né tránh.
Kim Phi ném thêm hai lần đều không thành công, nhìn thấy có một cái xẻng xúc tuyết ở một bên không biết do ai để đó, cầm một cái xẻng trong tay, ném về phía Bắc Thiên Tâm.
Một quả cầu tuyết thì dễ tránh, nhưng ai có thể tránh được một xẻng tuyết vụn chứ?
Ít nhất thì Bắc Thiên Tâm đã không tránh được, bị ném khắp người. "Chàng chỉ đùa thôi đúng không?”
Bắc Thiên Tâm còn chưa dọn sạch những bông tuyết trên người, lao tới phía trước muốn đoạt lấy cái xẻng trước xẻng tiếp theo của Kim Phi.
Kim Phi vừa nhìn thấy thì lập tức lùi lại, rồi mới thuận tay xúc một xẻng khác ném qua.
Bốn đứa bé trong nhà ăn bị âm thanh của hai người thu hút, cũng chạy đến tham gia vào đoàn người chiến đấu.
Trong trận đấu ném tuyết, không có ai là bạn của ai, ngoại trừ bản thân, những người khác đều là đối thủ, mọi người sẽ tập trung tấn công Bắc Thiên 'Tâm một lúc, rồi lại tập trung tấn công Kim Phi một lúc.
Lúc Bắc Thiên Tâm chạy qua bên cạnh Linh Nhi, thuận tay ném cô bé vào ổ tuyết.
Cô bé cũng không giận, đứng dậy làm một quả cầu tuyết, gào lên và lao về phía Bắc Thiên Tâm, muốn trả thù, nhưng vừa mới tiến lên mấy bước, đã bị một quả cầu tuyết từ Đậu Đậu đập vào mặt.
Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đi đến, nhìn thấy mấy người đã loạn thành một đoàn, chống tay lên hông và hét lên: "Các người cũng không ăn cơm phải..."
Kết quả còn chưa kịp nói hết câu đã bị một quả cầu tuyết đập vào đầu. Điều quan trọng là cô còn chưa nhìn thấy ai ném.
Điều này khiến cho Quan Hạ Nhi bị chọc tức, gọi đội cận vệ canh giữ ở cửa: “A Liên, đánh, đánh bọn họ cho ta!”
Đội cận vệ do A Liên dẫn dắt thực ra cũng đều là một nhóm cô gái nhỏ, nhìn thấy đám người Kim Phi ném tuyết, vừa rồi rất ngứa ngáy, chẳng qua là ngại thân phận, ngại kết cục không biết xấu hổ.
Bây giờ được sự cho phép của Quan Hạ Nhi, một đám cô nương của đội cận vệ lập tức đặt hắc đao sang một bên, nằm những quả cầu tuyết lên và ném về phía Kim Phi.
Quan Hạ Nhi không nhìn thấy, nhưng nhóm A Liên ở một bên thì có thể thấy rõ ràng, vừa rồi là do Kim Phi ném ra.
Ngoại trừ Kim Phi, cũng không có ai dám ném Quan Hạ Nhi đâu. Trong phút chốc, Kim Phi trở thành mục tiêu tấn công của đội cận vệ, y bị
ném đến mức không thể ngẩng đầu lên được, chỉ có thể gọi cứu viện từ bên ngoài, hô lên với đội cận vệ của mình: "Các ngươi sững sờ cái gì thế, lên!"
“Các huynh lên!" Phó đội trưởng vẫy tay một cái, đưa các cận vệ tham gia vào đoàn người chiến đấu.
Nhưng bọn họ ngại việc phải ra tay với các binh lính nữ, lại càng không thể ra tay với mấy đứa bé, cũng không dám ném Bắc Thiên Tâm và Quan Hạ Nhi, nhìn quanh một vòng thì cũng chỉ có thể ném Kim Phi.
Lúc ấy Kim Phi cũng cảm thấy choáng váng.
“Các người chờ đó cho ông!”
Nhóm người tiếp tục ném cho đến khi Cửu công chúa về ăn tối mới kết thúc.
Nhuận Nương thích yên tĩnh, không thích chuyển động, nhìn thấy có người ném Quan Hạ Nhi thì nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng trốn vào trong sân.
Lúc đám người Kim Phi chơi ném tuyết thì Nhuận Nương cũng không nhàn rỗi, sợ bọn họ bị đông lạnh nên đã chuẩn bị mấy cái lò sưởi trước.
Bốn đứa bé chơi rất vui vẻ, nhưng tay cũng thực sự rất lạnh, lúc quay về sẽ chạy đến bên cạnh lò sưởi thì lại bị Nhuận Nương ngăn lại.
“Phủi sạch những bông tuyết trên người trước đi, nếu không vừa hơ lửa thì sẽ tan ra đó!"
Nhuận Nương đưa cho bọn chúng hai cái khăn mặt, bảo bọn chúng lau sạch những bông tuyết ở trên người và trên đầu trước.
Còn mình thì cầm khăn mặt đi lau sạch giúp Kim Phi.
Bắc Thiên Tâm chỉ vào Kim Phi và cười ha ha.
Cả người Kim Phi bị phủ đầy tuyết, trong cổ cũng bị đổ vào rất nhiều, Kim Phi cũng không quan tâm, vo một quả cầu tuyết và ném nó vào Bắc Thiên Tâm.
Với bản lĩnh của Bắc Thiên Tâm, sao có thể bị ném trúng chứ? Cô ấy hơi nghiêng người né tránh.
Kim Phi ném thêm hai lần đều không thành công, nhìn thấy có một cái xẻng xúc tuyết ở một bên không biết do ai để đó, cầm một cái xẻng trong tay, ném về phía Bắc Thiên Tâm.
Một quả cầu tuyết thì dễ tránh, nhưng ai có thể tránh được một xẻng tuyết vụn chứ?
Ít nhất thì Bắc Thiên Tâm đã không tránh được, bị ném khắp người. "Chàng chỉ đùa thôi đúng không?”
Bắc Thiên Tâm còn chưa dọn sạch những bông tuyết trên người, lao tới phía trước muốn đoạt lấy cái xẻng trước xẻng tiếp theo của Kim Phi.
Kim Phi vừa nhìn thấy thì lập tức lùi lại, rồi mới thuận tay xúc một xẻng khác ném qua.
Bốn đứa bé trong nhà ăn bị âm thanh của hai người thu hút, cũng chạy đến tham gia vào đoàn người chiến đấu.
Trong trận đấu ném tuyết, không có ai là bạn của ai, ngoại trừ bản thân, những người khác đều là đối thủ, mọi người sẽ tập trung tấn công Bắc Thiên 'Tâm một lúc, rồi lại tập trung tấn công Kim Phi một lúc.
Lúc Bắc Thiên Tâm chạy qua bên cạnh Linh Nhi, thuận tay ném cô bé vào ổ tuyết.
Cô bé cũng không giận, đứng dậy làm một quả cầu tuyết, gào lên và lao về phía Bắc Thiên Tâm, muốn trả thù, nhưng vừa mới tiến lên mấy bước, đã bị một quả cầu tuyết từ Đậu Đậu đập vào mặt.
Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đi đến, nhìn thấy mấy người đã loạn thành một đoàn, chống tay lên hông và hét lên: "Các người cũng không ăn cơm phải..."
Kết quả còn chưa kịp nói hết câu đã bị một quả cầu tuyết đập vào đầu. Điều quan trọng là cô còn chưa nhìn thấy ai ném.
Điều này khiến cho Quan Hạ Nhi bị chọc tức, gọi đội cận vệ canh giữ ở cửa: “A Liên, đánh, đánh bọn họ cho ta!”
Đội cận vệ do A Liên dẫn dắt thực ra cũng đều là một nhóm cô gái nhỏ, nhìn thấy đám người Kim Phi ném tuyết, vừa rồi rất ngứa ngáy, chẳng qua là ngại thân phận, ngại kết cục không biết xấu hổ.
Bây giờ được sự cho phép của Quan Hạ Nhi, một đám cô nương của đội cận vệ lập tức đặt hắc đao sang một bên, nằm những quả cầu tuyết lên và ném về phía Kim Phi.
Quan Hạ Nhi không nhìn thấy, nhưng nhóm A Liên ở một bên thì có thể thấy rõ ràng, vừa rồi là do Kim Phi ném ra.
Ngoại trừ Kim Phi, cũng không có ai dám ném Quan Hạ Nhi đâu. Trong phút chốc, Kim Phi trở thành mục tiêu tấn công của đội cận vệ, y bị
ném đến mức không thể ngẩng đầu lên được, chỉ có thể gọi cứu viện từ bên ngoài, hô lên với đội cận vệ của mình: "Các ngươi sững sờ cái gì thế, lên!"
“Các huynh lên!" Phó đội trưởng vẫy tay một cái, đưa các cận vệ tham gia vào đoàn người chiến đấu.
Nhưng bọn họ ngại việc phải ra tay với các binh lính nữ, lại càng không thể ra tay với mấy đứa bé, cũng không dám ném Bắc Thiên Tâm và Quan Hạ Nhi, nhìn quanh một vòng thì cũng chỉ có thể ném Kim Phi.
Lúc ấy Kim Phi cũng cảm thấy choáng váng.
“Các người chờ đó cho ông!”
Nhóm người tiếp tục ném cho đến khi Cửu công chúa về ăn tối mới kết thúc.
Nhuận Nương thích yên tĩnh, không thích chuyển động, nhìn thấy có người ném Quan Hạ Nhi thì nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng trốn vào trong sân.
Lúc đám người Kim Phi chơi ném tuyết thì Nhuận Nương cũng không nhàn rỗi, sợ bọn họ bị đông lạnh nên đã chuẩn bị mấy cái lò sưởi trước.
Bốn đứa bé chơi rất vui vẻ, nhưng tay cũng thực sự rất lạnh, lúc quay về sẽ chạy đến bên cạnh lò sưởi thì lại bị Nhuận Nương ngăn lại.
“Phủi sạch những bông tuyết trên người trước đi, nếu không vừa hơ lửa thì sẽ tan ra đó!"
Nhuận Nương đưa cho bọn chúng hai cái khăn mặt, bảo bọn chúng lau sạch những bông tuyết ở trên người và trên đầu trước.
Còn mình thì cầm khăn mặt đi lau sạch giúp Kim Phi.