Nhân viên hộ tống tới Hi Châu lần này đều là những tay lão luyện, cũng đã có kinh nghiệm đi đường ban đêm, để nhanh chóng đuổi kịp đám khách giang hồ kia, Lưu Kỳ suy nghĩ một hồi, gật đầu đồng ý với đề nghị của Ngưu Bôn.
“Mọi người cố gắng một chút, đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ xin phu nhân tiến công cho các vị!”
Hi Châu năm ở phía tây bäc của Đại Khang, chính là khu vực Cam Túc trong kiếp trước của Kim Phi, biên giới nhiều hoang mạc, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch cực nhiều, đi đường ban đêm rất cực khổ và nguy hiểm.
Nhưng đám nhân viên hộ tống vẫn kiên trì được, đi đường cả ngày tới tận nửa đêm, giữa trưa ngày hôm sau lại phải băng qua núi lớn, tiến vào biên giới Đảng Hạng.
Lưu Kỳ rất sợ bị người ta phát hiện, cũng may người ở biên giới Hi Châu rất ít, dọc đường bọn họ đi không thấy ai, chỉ có cát bụi mịt mờ.
“Thảo nào người Đảng Hạng không muốn đi đường này, tội nghiệp quá đi mất.”
Ngưu Bôn nhổ cát trong miệng ra, không nhịn được mà phàn nàn.
Đảng Hạng có hai đường có thể tiến vào Đại Khang, một là Thanh Thủy Cốc, hai là Hi Châu.
Đại Khang đã phái trọng binh canh giữ Thanh Thủy Cốc, còn Hi Châu thì hầu như không có phòng bị.
Nhưng người Đảng Hạng lần nào xâm chiếm phía nam cũng tình nguyện xông vào Thanh Thủy Cốc có trọng binh canh giữ mà không thèm tới Hi Châu.
Vì Hi Châu quá vắng lặng, tốc độ đại quân di chuyển lại chậm, từ đây chạy tới Đại Khang, không kể tới việc binh lính mệt mỏi, lại còn hao tốn một lượng lớn lượng thực.
Rất có thể lương thực bọn họ cướp được ở Đại Khang cũng không đủ để dùng trên đường.
Trên đường đi lỡ như gặp phải bão cát hay khí trời khäc nghiệt, nói không chừng chưa tới Đại Khang toàn quân đã chết hết.
Cũng may bọn Ngưu Bôn không gặp phải chuyện này, dưới sự chỉ dẫn của tai mắt ngầm, bọn họ lăn lộn trong hoang mạc suốt ba ngày, cuối cùng cũng đuổi kịp đám khách giang hồ ở một sơn cốc.
Khách giang hồ chỉ có chưa tới hai mươi người, dù đều là cao thủ, còn mang theo cả khiên chắn cung nỏ, nhưng đám người Ngưu Bôn cũng đã có chuẩn bị sẵn.
Dù kho lựu đạn ở làng Tây Hà đã bị nổ, nhưng mấy rương lựu đạn và bom chớp sáng Quan Hạ Nhi cất trong kho ở sau núi vẫn còn.
Biết nhiệm vụ lần này nguy hiểm, Quan Hạ Nhi đã đưa cho bọn Ngưu Bôn mang theo một ít.
Khách giang hồ có giỏi đến mấy cũng không cản được lựu đạn.
Bọn Ngưu Bôn mới ném hai quả lựu đạn, mười mấy khách giang hồ đã bị nổ chết hơn phân nửa.
Lão đại của đám khách giang hồ cũng là một người ác, thấy tình thế không ổn, biết trốn không thoát, bèn dùng dầu hỏa đốt rương gỗ chứa Ngụy Lão Tam.
Đợi bọn Ngưu Bôn giết hết đám khách giang hồ này, dập lửa xong, Ngụy Lão Tam dường như đã cháy sạch không thể nào nhận dạng.
“Tên khốn này chết rồi mà vẫn bị người ta lợi dụng!”
Ngưu Bôn đá thi thể của Ngụy Lão Tam một cái, nhỗ mấy bãi nước bọt!
Vẻ mặt đại đội trưởng Lưu Kỳ cũng rất khó coi.
Trước khi tới đây, Trịnh Phương đã tìm anh ta nói chuyện, bảo anh ta nhất định phải đưa Ngụy Lão Tam sống sót trở về.
Không chỉ muốn công khai xét xử mà cũng bởi vì ngoài Kim Phi ra, Ngụy Lão Tam là người duy nhất biết chế tạo vải chống cháy.
“Đại đội trưởng, chúng ta cũng không thấy người, người này không phải là Ngụy Lão Tam giả chứ?”
“Mọi người cố gắng một chút, đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ xin phu nhân tiến công cho các vị!”
Hi Châu năm ở phía tây bäc của Đại Khang, chính là khu vực Cam Túc trong kiếp trước của Kim Phi, biên giới nhiều hoang mạc, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch cực nhiều, đi đường ban đêm rất cực khổ và nguy hiểm.
Nhưng đám nhân viên hộ tống vẫn kiên trì được, đi đường cả ngày tới tận nửa đêm, giữa trưa ngày hôm sau lại phải băng qua núi lớn, tiến vào biên giới Đảng Hạng.
Lưu Kỳ rất sợ bị người ta phát hiện, cũng may người ở biên giới Hi Châu rất ít, dọc đường bọn họ đi không thấy ai, chỉ có cát bụi mịt mờ.
“Thảo nào người Đảng Hạng không muốn đi đường này, tội nghiệp quá đi mất.”
Ngưu Bôn nhổ cát trong miệng ra, không nhịn được mà phàn nàn.
Đảng Hạng có hai đường có thể tiến vào Đại Khang, một là Thanh Thủy Cốc, hai là Hi Châu.
Đại Khang đã phái trọng binh canh giữ Thanh Thủy Cốc, còn Hi Châu thì hầu như không có phòng bị.
Nhưng người Đảng Hạng lần nào xâm chiếm phía nam cũng tình nguyện xông vào Thanh Thủy Cốc có trọng binh canh giữ mà không thèm tới Hi Châu.
Vì Hi Châu quá vắng lặng, tốc độ đại quân di chuyển lại chậm, từ đây chạy tới Đại Khang, không kể tới việc binh lính mệt mỏi, lại còn hao tốn một lượng lớn lượng thực.
Rất có thể lương thực bọn họ cướp được ở Đại Khang cũng không đủ để dùng trên đường.
Trên đường đi lỡ như gặp phải bão cát hay khí trời khäc nghiệt, nói không chừng chưa tới Đại Khang toàn quân đã chết hết.
Cũng may bọn Ngưu Bôn không gặp phải chuyện này, dưới sự chỉ dẫn của tai mắt ngầm, bọn họ lăn lộn trong hoang mạc suốt ba ngày, cuối cùng cũng đuổi kịp đám khách giang hồ ở một sơn cốc.
Khách giang hồ chỉ có chưa tới hai mươi người, dù đều là cao thủ, còn mang theo cả khiên chắn cung nỏ, nhưng đám người Ngưu Bôn cũng đã có chuẩn bị sẵn.
Dù kho lựu đạn ở làng Tây Hà đã bị nổ, nhưng mấy rương lựu đạn và bom chớp sáng Quan Hạ Nhi cất trong kho ở sau núi vẫn còn.
Biết nhiệm vụ lần này nguy hiểm, Quan Hạ Nhi đã đưa cho bọn Ngưu Bôn mang theo một ít.
Khách giang hồ có giỏi đến mấy cũng không cản được lựu đạn.
Bọn Ngưu Bôn mới ném hai quả lựu đạn, mười mấy khách giang hồ đã bị nổ chết hơn phân nửa.
Lão đại của đám khách giang hồ cũng là một người ác, thấy tình thế không ổn, biết trốn không thoát, bèn dùng dầu hỏa đốt rương gỗ chứa Ngụy Lão Tam.
Đợi bọn Ngưu Bôn giết hết đám khách giang hồ này, dập lửa xong, Ngụy Lão Tam dường như đã cháy sạch không thể nào nhận dạng.
“Tên khốn này chết rồi mà vẫn bị người ta lợi dụng!”
Ngưu Bôn đá thi thể của Ngụy Lão Tam một cái, nhỗ mấy bãi nước bọt!
Vẻ mặt đại đội trưởng Lưu Kỳ cũng rất khó coi.
Trước khi tới đây, Trịnh Phương đã tìm anh ta nói chuyện, bảo anh ta nhất định phải đưa Ngụy Lão Tam sống sót trở về.
Không chỉ muốn công khai xét xử mà cũng bởi vì ngoài Kim Phi ra, Ngụy Lão Tam là người duy nhất biết chế tạo vải chống cháy.
“Đại đội trưởng, chúng ta cũng không thấy người, người này không phải là Ngụy Lão Tam giả chứ?”