Khánh Hâm Nghiêu nhìn về phía kinh thành nói Sắp tới triều đình hẳn sẽ rất náo nhiệt”
“Không phải đã đánh Tiết Hàn Lư một trận rồi sao, còn có chuyện gì nữa chứ?”Khánh Mộ Lam nói.
“Không phải vì Tiết Hàn Lư”, Khánh Hâm Nghiêu lắc đầu: “Người Vũ Dương phái trở về để đưa tin chắc đã đến kinh thành rồi.”
Thật ra cuộc chiến ở Tây Xuyên lần này đánh vô cùng vội vàng, đây vốn dĩ không phải thời cơ tốt để phát động chiến tranh.
Bởi vì lúc ấy đội quân của Cửu công chúa chưa tới, trong tay Kim Phi chỉ có một nghìn nhân viên hộ tống, phần thắng vô cùng nhỏ.
Nhưng Cửu công chúa đã để cho nhân viên hộ tống chủ động tấn công sông Kim Mã và núi Mao Nhi.
Không chỉ vì đội quân hùng mạnh của Mạnh Thiên Hải sắp không cầm cự được nữa, quan trọng hơn là sợ hoàng đế Trần Cát lại lật lọng như trước.
Cửu Công chúa không ở kinh thành, không thể đảm bảo hoàng đế sẽ không hồ đồ nghe theo phái chủ hòa.
Nếu thánh chỉ cầu hòa ban xuống, Cửu công chúa chỉ có thể bất lực.
Vì để đề phòng chuyện này, Cửu công chúa đã chuẩn bị nhiều kế hoạch.
Một trong số đó chính là muốn người truyền tin kéo dài thời gian trở về kinh thành.
Chờ hoàng đế và triều thần bàn luận xong mới truyền tin tức này về thì bên này đã đánh nhau rồi.
Đến lúc đó cho dù bọn họ không muốn, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tập trung tài nguyên, giúp cô ấy đánh thẳng trận này.
Người đưa tin cũng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ Cửu công chúa giao phó.
Dọc đường đi bọn họ dường như không phải đang hồi kinh để cầu viện mà giống như đi du lịch, mãi đến ngày hôm nay, trận chiến ở Tây Xuyên đã kết thúc, ba người mới về đến kinh thành.
Trước khi vào thành, bọn họ kiếm một chỗ bụi bặm lăn lộn mấy vòng, bôi bùn lên ngựa chiến, giả bộ chật vật, sau đó mới vào thành.
Ba người đưa tin đều là hộ vệ của Cửu công chúa, rất quen thuộc kinh thành.
Sau khi vào thành, họ chạy thẳng tới hoàng cung, lấy ra lệnh bài của Cửu công chúa, cầu kiến hoàng đế.
Thời đại phong kiến tin tức truyền đi khó khăn, lần trước. khi Trần Cát nhận được tin của Cửu công chúa, nghe nói cô ấy bị thuỷ tặc tập kích, được Kim Phi cứu giúp.
Sau đó không còn nhận được tin tức, Trần Cát hết mực lo läng cho Cửu công chúa.
Nghe nói cô ấy phái người đưa tin trở về, ông ta lập tức triệu kiến.
“Vũ Dương thế nào rồi? Đã đến Thổ Phiên chưa?”
Trần Cát không đợi người đưa tin hành lễ xong, vội hỏi: “Có thuận lợi hòa thân không?”
“Đây là thư điện hạ viết cho bệ hạ, xin bệ hạ hãy đọc!”
Người đưa tin quỳ xuống đất lấy từ trong ngực ra một phong thư, dâng cao qua đầu.
Đại thái giám đi xuống cầm lấy phong thư, kiểm tra xác nhận không có vấn đề gì mới đưa lên cho Trần Cát.
Trần Cát lập tức nhận lá thư, mở ra
Phong thư rất dày, Cửu công chúa kể chuyện sau khi đến Tây Xuyên.
Khi thấy có người tung tin đồn tác phong của Cửu công chúa không được tốt, Trần Cát giận đến mức nổi cơn thịnh nộ.
“Văn Nhi của ta từ trước đến nay luôn nghiêm túc tuân thủ lễ nghi, bọn họ không muốn hoà thân thì thôi, vì sao còn tung tin đồn bôi nhọ danh dự của Văn Nhi!”
Ông ta vừa tức giận, vừa tiếp tục đọc.
Chỉ chốc lát sau, sắc mặt Trần Cát ngày càng khó coi.
Khi đọc đến tin Gada phái binh tấn công thành Tây Xuyên, Trần Cát như bị sét đánh giữa trời quang.
“Người đâu, triệu tập nội các vào cung maul”
Buổi chầu của Đại Khang bắt đầu vào giờ Mão, trước đó ba bốn giờ các đại thần phải thức dậy để chuẩn bị vào cung.
Các đại thần đều đã lớn tuổi, sáng sớm phải đứng ở điện Hoăng Đúc cũng mệt lả.
Kết thúc buổi chầu, các đại thần trở về nha môn của mình chuẩn bị chợp mắt, thì trong cùng lại chuyển tin, hoàng đế triệu kiến, muốn bọn họ mau vào cung.
Trước kia cũng từng có chuyện này, nhưng đều không phải chuyện gì lớn.
Có lẽ là ông ta đang nghiên cứu một bức họa đẹp gọi bọn họ vào để cùng bình phẩm.
Một đám lão già chửi thầm trong lòng, nhưng hoàng đế triệu kiến, không ai dám không đi.
Vào cung mới biết, lần này hoàng đế tìm bọn họ thực sự có chuyện.
Hơn nữa còn là chuyện rất lớn.
“Không phải đã đánh Tiết Hàn Lư một trận rồi sao, còn có chuyện gì nữa chứ?”Khánh Mộ Lam nói.
“Không phải vì Tiết Hàn Lư”, Khánh Hâm Nghiêu lắc đầu: “Người Vũ Dương phái trở về để đưa tin chắc đã đến kinh thành rồi.”
Thật ra cuộc chiến ở Tây Xuyên lần này đánh vô cùng vội vàng, đây vốn dĩ không phải thời cơ tốt để phát động chiến tranh.
Bởi vì lúc ấy đội quân của Cửu công chúa chưa tới, trong tay Kim Phi chỉ có một nghìn nhân viên hộ tống, phần thắng vô cùng nhỏ.
Nhưng Cửu công chúa đã để cho nhân viên hộ tống chủ động tấn công sông Kim Mã và núi Mao Nhi.
Không chỉ vì đội quân hùng mạnh của Mạnh Thiên Hải sắp không cầm cự được nữa, quan trọng hơn là sợ hoàng đế Trần Cát lại lật lọng như trước.
Cửu Công chúa không ở kinh thành, không thể đảm bảo hoàng đế sẽ không hồ đồ nghe theo phái chủ hòa.
Nếu thánh chỉ cầu hòa ban xuống, Cửu công chúa chỉ có thể bất lực.
Vì để đề phòng chuyện này, Cửu công chúa đã chuẩn bị nhiều kế hoạch.
Một trong số đó chính là muốn người truyền tin kéo dài thời gian trở về kinh thành.
Chờ hoàng đế và triều thần bàn luận xong mới truyền tin tức này về thì bên này đã đánh nhau rồi.
Đến lúc đó cho dù bọn họ không muốn, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tập trung tài nguyên, giúp cô ấy đánh thẳng trận này.
Người đưa tin cũng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ Cửu công chúa giao phó.
Dọc đường đi bọn họ dường như không phải đang hồi kinh để cầu viện mà giống như đi du lịch, mãi đến ngày hôm nay, trận chiến ở Tây Xuyên đã kết thúc, ba người mới về đến kinh thành.
Trước khi vào thành, bọn họ kiếm một chỗ bụi bặm lăn lộn mấy vòng, bôi bùn lên ngựa chiến, giả bộ chật vật, sau đó mới vào thành.
Ba người đưa tin đều là hộ vệ của Cửu công chúa, rất quen thuộc kinh thành.
Sau khi vào thành, họ chạy thẳng tới hoàng cung, lấy ra lệnh bài của Cửu công chúa, cầu kiến hoàng đế.
Thời đại phong kiến tin tức truyền đi khó khăn, lần trước. khi Trần Cát nhận được tin của Cửu công chúa, nghe nói cô ấy bị thuỷ tặc tập kích, được Kim Phi cứu giúp.
Sau đó không còn nhận được tin tức, Trần Cát hết mực lo läng cho Cửu công chúa.
Nghe nói cô ấy phái người đưa tin trở về, ông ta lập tức triệu kiến.
“Vũ Dương thế nào rồi? Đã đến Thổ Phiên chưa?”
Trần Cát không đợi người đưa tin hành lễ xong, vội hỏi: “Có thuận lợi hòa thân không?”
“Đây là thư điện hạ viết cho bệ hạ, xin bệ hạ hãy đọc!”
Người đưa tin quỳ xuống đất lấy từ trong ngực ra một phong thư, dâng cao qua đầu.
Đại thái giám đi xuống cầm lấy phong thư, kiểm tra xác nhận không có vấn đề gì mới đưa lên cho Trần Cát.
Trần Cát lập tức nhận lá thư, mở ra
Phong thư rất dày, Cửu công chúa kể chuyện sau khi đến Tây Xuyên.
Khi thấy có người tung tin đồn tác phong của Cửu công chúa không được tốt, Trần Cát giận đến mức nổi cơn thịnh nộ.
“Văn Nhi của ta từ trước đến nay luôn nghiêm túc tuân thủ lễ nghi, bọn họ không muốn hoà thân thì thôi, vì sao còn tung tin đồn bôi nhọ danh dự của Văn Nhi!”
Ông ta vừa tức giận, vừa tiếp tục đọc.
Chỉ chốc lát sau, sắc mặt Trần Cát ngày càng khó coi.
Khi đọc đến tin Gada phái binh tấn công thành Tây Xuyên, Trần Cát như bị sét đánh giữa trời quang.
“Người đâu, triệu tập nội các vào cung maul”
Buổi chầu của Đại Khang bắt đầu vào giờ Mão, trước đó ba bốn giờ các đại thần phải thức dậy để chuẩn bị vào cung.
Các đại thần đều đã lớn tuổi, sáng sớm phải đứng ở điện Hoăng Đúc cũng mệt lả.
Kết thúc buổi chầu, các đại thần trở về nha môn của mình chuẩn bị chợp mắt, thì trong cùng lại chuyển tin, hoàng đế triệu kiến, muốn bọn họ mau vào cung.
Trước kia cũng từng có chuyện này, nhưng đều không phải chuyện gì lớn.
Có lẽ là ông ta đang nghiên cứu một bức họa đẹp gọi bọn họ vào để cùng bình phẩm.
Một đám lão già chửi thầm trong lòng, nhưng hoàng đế triệu kiến, không ai dám không đi.
Vào cung mới biết, lần này hoàng đế tìm bọn họ thực sự có chuyện.
Hơn nữa còn là chuyện rất lớn.