Ngẫm nghĩ một lúc lại cảm thấy tủi thân, nước mắt lại rơi xuống.
Kim Phi nãy giờ vẫn lén nhìn Tả Phi Phi.
Thấy cô ấy khóc, y hơi chột dạ bước đến hỏi: “Phi Phi, cô sao thế?”
“Không sao cả…”
Tả Phi Phi lau nước mắt, tiếp tục trải giường ra.
Thật ra bình thường cô ấy rất kiên cường, lúc đầu chịu khổ ở chỗ bọn buôn người, cô ấy thà đi tìm cái chết cũng chưa từng khóc.
Nhưng hôm nay cũng không biết bị gì, không kiềm chế được rơi nước mắt, càng lau càng nhiều.
Cuối cùng Tả Phi Phi dứt khoát ngồi lên giường vừa được trải xong, mặc kệ tất cả òa khóc.
Kim Phi trước giờ chưa từng gặp chuyện này, chân tay luống cuống lau nước mắt cho cô ấy.
Cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay Kim Phi, Tả Phi Phi bỗng chốc trở nên kiên định.
Cô ấy ngẩng đầu lên hỏi: “Tiên sinh, người ghét Phi Phi sao?”
“Phi Phi, không phải”.
Kim Phi vội xua tay: “Phi Phi xinh đẹp như vậy, lại có năng lực, là cô gái tốt có thắp đèn cũng không tìm được, sao ta sẽ ghét được chứ?”
“Vậy mẹ ta muốn gả ta cho tiên sinh, tại sao tiên sinh không đồng ý?”, Tả Phi Phi tủi thân hỏi.
Nói đến đây, Kim Phi biết phải cho Tả Phi Phi một câu trả lời, nếu không sau này có lẽ sẽ không thể làm bạn được luôn.
Dứt khoát buông thả bản thân, suy nghĩ một hồi nói: “Phi Phi, thật ra ta thích cô nhưng không thể vì ta thích mà đi chiếm lấy cô về cho mình, như thế không công bằng với cô.
Dù có một ngày ta cưới cô thật cũng là vì ta yêu cô, muốn sống cả đời với cô chứ không phải vì điều gì khác”.
Nói rồi Kim Phi ngồi xổm xuống, nhìn Tả Phi Phi nói: “Phi Phi, cô nói ta nghe cô nghĩ thế nào?”
“Ta… Ta cũng không biết”.
Tả Phi Phi lắc đầu nói: “Mỗi lần ta nhìn thấy tiên sinh, ta sẽ cảm thấy hạnh phúc. Khi tiên sinh đi khỏi núi Thiết Quán, lòng ta cảm thấy trống rỗng, buổi tối… buổi tối sẽ luôn nhớ đến người… muốn ngày nào cũng gặp tiên sinh”.
Kim Phi nắm nhẹ vai Tả Phi Phi, nhìn vào mắt cô ấy hỏi: “Vậy cô đồng ý gả cho ta, sống cả đời với ta không?”
“Chỉ cần tiên sinh không chê, Phi Phi đồng ý…”
Tả Phi Phi nhỏ giọng đáp.
Con gái người ta đã nói thế rồi, Kim Phi cũng biết tiếp theo nên làm gì.
Y đứng dậy ôm Tả Phi Phi vào lòng.
Tả Phi Phi run lên, tự nhiên vươn tay ôm lấy eo Kim Phi, áp gò má của mình lên ngực Kim Phi.
Kim Phi xoa đỉnh đầu Tả Phi Phi, Tả Phi Phi dụi đầu vào ngực Kim Phi như chú mèo nhỏ.
Bên tai là nhịp tim rất có lực, bất an trong lòng Tả Phi Phi dần biến mất, trở nên vô cùng thoải mái.
Kim Phi cũng không dám động đậy, cứ thế để Tả Phi Phi ôm.
Hôm nay Tả Phi Phi quả thật quá mệt mỏi, không chỉ bận rộn sắp xếp cho các công nhân nữ mới đến mà trong lòng còn chất chứa những lời mẹ dặn dò.
Không chỉ cơ thể mệt mỏi mà cả tâm cũng mệt.
Bây giờ yên tâm rồi, thế mà lại có thể ôm Kim Phi dần nhắm mắt lại.
Kim Phi cảm nhận được cánh tay Tả Phi Phi buông xuống, cúi đầu nhìn mới thấy cô gái này thế mà lại ngủ rồi.
“Đây…”
Kim Phi dở khóc dở cười.
Chuyện đến lưng chừng núi này là thế nào?
Nhưng bảo y đánh thức Tả Phi Phi, y lại không nỡ.
“Đợi cô thức, xem ta “dạy dỗ” cô thế nào”.
Kim Phi nhéo mũi Tả Phi Phi, thầm thở dài, nhẹ nhàng đặt cô ấy lên giường rồi đắp chăn lại.
Tả Phi Phi ngủ một giấc ngon lành, ngủ một mạch đến khi trời sáng, mới chầm chậm tỉnh giấc.
Cảm thấy có người đang ở bên cạnh, dọa cô ấy giật cả mình.
Nhưng nhìn kĩ là Kim Phi, lại nhớ đến những việc tối qua, cô ấy ngượng ngùng che má.
“Tả Phi Phi, sao mày lại ngủ ở đây chứ?”
Kim Phi nãy giờ vẫn lén nhìn Tả Phi Phi.
Thấy cô ấy khóc, y hơi chột dạ bước đến hỏi: “Phi Phi, cô sao thế?”
“Không sao cả…”
Tả Phi Phi lau nước mắt, tiếp tục trải giường ra.
Thật ra bình thường cô ấy rất kiên cường, lúc đầu chịu khổ ở chỗ bọn buôn người, cô ấy thà đi tìm cái chết cũng chưa từng khóc.
Nhưng hôm nay cũng không biết bị gì, không kiềm chế được rơi nước mắt, càng lau càng nhiều.
Cuối cùng Tả Phi Phi dứt khoát ngồi lên giường vừa được trải xong, mặc kệ tất cả òa khóc.
Kim Phi trước giờ chưa từng gặp chuyện này, chân tay luống cuống lau nước mắt cho cô ấy.
Cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay Kim Phi, Tả Phi Phi bỗng chốc trở nên kiên định.
Cô ấy ngẩng đầu lên hỏi: “Tiên sinh, người ghét Phi Phi sao?”
“Phi Phi, không phải”.
Kim Phi vội xua tay: “Phi Phi xinh đẹp như vậy, lại có năng lực, là cô gái tốt có thắp đèn cũng không tìm được, sao ta sẽ ghét được chứ?”
“Vậy mẹ ta muốn gả ta cho tiên sinh, tại sao tiên sinh không đồng ý?”, Tả Phi Phi tủi thân hỏi.
Nói đến đây, Kim Phi biết phải cho Tả Phi Phi một câu trả lời, nếu không sau này có lẽ sẽ không thể làm bạn được luôn.
Dứt khoát buông thả bản thân, suy nghĩ một hồi nói: “Phi Phi, thật ra ta thích cô nhưng không thể vì ta thích mà đi chiếm lấy cô về cho mình, như thế không công bằng với cô.
Dù có một ngày ta cưới cô thật cũng là vì ta yêu cô, muốn sống cả đời với cô chứ không phải vì điều gì khác”.
Nói rồi Kim Phi ngồi xổm xuống, nhìn Tả Phi Phi nói: “Phi Phi, cô nói ta nghe cô nghĩ thế nào?”
“Ta… Ta cũng không biết”.
Tả Phi Phi lắc đầu nói: “Mỗi lần ta nhìn thấy tiên sinh, ta sẽ cảm thấy hạnh phúc. Khi tiên sinh đi khỏi núi Thiết Quán, lòng ta cảm thấy trống rỗng, buổi tối… buổi tối sẽ luôn nhớ đến người… muốn ngày nào cũng gặp tiên sinh”.
Kim Phi nắm nhẹ vai Tả Phi Phi, nhìn vào mắt cô ấy hỏi: “Vậy cô đồng ý gả cho ta, sống cả đời với ta không?”
“Chỉ cần tiên sinh không chê, Phi Phi đồng ý…”
Tả Phi Phi nhỏ giọng đáp.
Con gái người ta đã nói thế rồi, Kim Phi cũng biết tiếp theo nên làm gì.
Y đứng dậy ôm Tả Phi Phi vào lòng.
Tả Phi Phi run lên, tự nhiên vươn tay ôm lấy eo Kim Phi, áp gò má của mình lên ngực Kim Phi.
Kim Phi xoa đỉnh đầu Tả Phi Phi, Tả Phi Phi dụi đầu vào ngực Kim Phi như chú mèo nhỏ.
Bên tai là nhịp tim rất có lực, bất an trong lòng Tả Phi Phi dần biến mất, trở nên vô cùng thoải mái.
Kim Phi cũng không dám động đậy, cứ thế để Tả Phi Phi ôm.
Hôm nay Tả Phi Phi quả thật quá mệt mỏi, không chỉ bận rộn sắp xếp cho các công nhân nữ mới đến mà trong lòng còn chất chứa những lời mẹ dặn dò.
Không chỉ cơ thể mệt mỏi mà cả tâm cũng mệt.
Bây giờ yên tâm rồi, thế mà lại có thể ôm Kim Phi dần nhắm mắt lại.
Kim Phi cảm nhận được cánh tay Tả Phi Phi buông xuống, cúi đầu nhìn mới thấy cô gái này thế mà lại ngủ rồi.
“Đây…”
Kim Phi dở khóc dở cười.
Chuyện đến lưng chừng núi này là thế nào?
Nhưng bảo y đánh thức Tả Phi Phi, y lại không nỡ.
“Đợi cô thức, xem ta “dạy dỗ” cô thế nào”.
Kim Phi nhéo mũi Tả Phi Phi, thầm thở dài, nhẹ nhàng đặt cô ấy lên giường rồi đắp chăn lại.
Tả Phi Phi ngủ một giấc ngon lành, ngủ một mạch đến khi trời sáng, mới chầm chậm tỉnh giấc.
Cảm thấy có người đang ở bên cạnh, dọa cô ấy giật cả mình.
Nhưng nhìn kĩ là Kim Phi, lại nhớ đến những việc tối qua, cô ấy ngượng ngùng che má.
“Tả Phi Phi, sao mày lại ngủ ở đây chứ?”