Pháo đài là phòng tuyến thứ nhất của làng Tây Hà, vượt qua hai pháo đài này, coi như đã chính thức tiến vào làng Tây Hà.
Một trong những thay đổi lớn nhất chính là con đường đã biến thành con đường xi măng.
“Con đường này toàn bộ được trải xi măng à?” Công chúa Lộ Khiết chỉ vào con đường và hỏi. "Đúng vậy." Giang Văn Văn gật đầu.
"Đây không phải là quá xa hoa sao?" Công chúa Lộ Khiết không khỏi cảm khái.
Lần đầu tiên nhìn thấy một ngôi nhà bằng xi măng, cô ta không ngừng cảm khái.
Bởi vì những ngôi nhà làm bằng xi măng rất chắc chắn nên không thể dùng chùy đập vỡ được.
Nhưng bây giờ, làng Tây Hà lại dùng xi măng để trải đường...
Điều này một lần nữa khiến công chúa Lộ Khiết thấy được sự khác biệt của thế giới, cũng càng khiến cho cô ta cảm thấy bất lực.
Càng đến gần làng Tây Hà, ven đường càng có nhiều nhà xưởng.
Trước cổng nhiều nhà xưởng, rất nhiều người bán hàng rong đứng tụ tập, xếp hàng chờ hàng hóa mới.
Còn có dân làng bưng mâm, rao bán đồ ăn, trà hoặc những vật dụng do phụ nữ ở nhà tự làm.
Bất kể là người bán hàng rong hay dân làng, công chúa Lộ Khiết đều có thể cảm nhận được rằng bọn họ toát ra sự tích cực từ trong ra ngoài.
Rất nhiều năm trước, công chúa Lộ Khiết cũng có thể nhìn thấy trên khuôn mặt của người dân ở thảo nguyên cũng có biểu cảm như vậy.
Khi đó, ai cũng tin tưởng rằng miễn là chăn thả tốt thì ngày mai sẽ tốt hơn hôm nay.
Nhưng từ vài năm trước, thời tiết đột nhiên trở nên không ổn định, mùa đông trở nên cực kì lạnh và kéo dài, còn mùa hè trở nên cực kỳ nóng như lửa đốt.
Trên thảo nguyên, dê bò bị chết cóng vào mùa đông, vào mùa hè thì thường xuyên bị bệnh, gây chết chóc nghiêm trọng hơn so với mùa đông.
Vẻ mặt của những người chăn cừu ngày càng trở nên nghiêm trọng, lo lắng. Cũng trong hoàn cảnh này, Đông Man đã phát động một cuộc viễn chỉnh về phía nam, hy vọng thông qua đó xâm lược, cướp bóc Đại Khang để giảm bớt áp lực lên thảo nguyên.
Đáng tiếc, cả hai cuộc viên chỉnh về phía nam đều bị Kim Phi đánh bại, khiến tình hình trên thảo nguyên càng trở nên tồi tệ hơn.
Đoàn xe tiếp tục tiến về phía trước trong dòng cảm xúc của công chúa Lộ Khiết.
Càng đến gần làng Tây Hà, càng trở nên náo nhiệt hơn, trước đây có nhiều mảnh đất hoang, bây giờ các nhà xưởng đã được xây dựng trên những mảnh đất đó.
Công chúa Lộ Khiết cảm thấy ánh mắt của mình cũng không đủ dùng, một lúc nhìn sang bên trái, một lúc lại nhìn sang bên phải.
Sau khi đi đến đường vòng vào làng, Thiết Chùy dẫn đầu đoàn xe đi thẳng vào làng, trong khi Giang Văn Văn ra hiệu cho đoàn xe của công chúa Lộ Khiết dừng lại.
"Điện hạ, phía trước là khu vực cấm, người ngoài không được phép tiến vào, ta sẽ dẫn ngài đi tìm nơi nghỉ ngơi."
Khi chính quyền Xuyên Thục dần được hoàn thiện, nhân viên công vụ cũng càng ngày càng nhiều.
Vì để công việc thuận lợi, cũng vì lý do an toàn, vốn làng Tây Hà đã trở thành khu vực được kiểm soát, ngoại trừ dân làng ban đầu là người dân và công nhân xưởng dệt làng Tây Hà, người ngoài nếu không được cho phép thì không được tiến vào.
Nhiều nhà trọ mới đã được xây dựng bên ngoài làng Tây Hà để những người bán hàng rong đến mua hàng có nơi nghỉ ngơi, vài người dân cũng sẽ cho người bán hàng rong thuê vài phòng trong nhà.
Đoàn người của công chúa Lộ Khiết có quá nhiều, nên dù đã hỏi vài nhà trọ, nhưng không có nhà trọ nào có nhiều phòng như vậy.
Một trong những thay đổi lớn nhất chính là con đường đã biến thành con đường xi măng.
“Con đường này toàn bộ được trải xi măng à?” Công chúa Lộ Khiết chỉ vào con đường và hỏi. "Đúng vậy." Giang Văn Văn gật đầu.
"Đây không phải là quá xa hoa sao?" Công chúa Lộ Khiết không khỏi cảm khái.
Lần đầu tiên nhìn thấy một ngôi nhà bằng xi măng, cô ta không ngừng cảm khái.
Bởi vì những ngôi nhà làm bằng xi măng rất chắc chắn nên không thể dùng chùy đập vỡ được.
Nhưng bây giờ, làng Tây Hà lại dùng xi măng để trải đường...
Điều này một lần nữa khiến công chúa Lộ Khiết thấy được sự khác biệt của thế giới, cũng càng khiến cho cô ta cảm thấy bất lực.
Càng đến gần làng Tây Hà, ven đường càng có nhiều nhà xưởng.
Trước cổng nhiều nhà xưởng, rất nhiều người bán hàng rong đứng tụ tập, xếp hàng chờ hàng hóa mới.
Còn có dân làng bưng mâm, rao bán đồ ăn, trà hoặc những vật dụng do phụ nữ ở nhà tự làm.
Bất kể là người bán hàng rong hay dân làng, công chúa Lộ Khiết đều có thể cảm nhận được rằng bọn họ toát ra sự tích cực từ trong ra ngoài.
Rất nhiều năm trước, công chúa Lộ Khiết cũng có thể nhìn thấy trên khuôn mặt của người dân ở thảo nguyên cũng có biểu cảm như vậy.
Khi đó, ai cũng tin tưởng rằng miễn là chăn thả tốt thì ngày mai sẽ tốt hơn hôm nay.
Nhưng từ vài năm trước, thời tiết đột nhiên trở nên không ổn định, mùa đông trở nên cực kì lạnh và kéo dài, còn mùa hè trở nên cực kỳ nóng như lửa đốt.
Trên thảo nguyên, dê bò bị chết cóng vào mùa đông, vào mùa hè thì thường xuyên bị bệnh, gây chết chóc nghiêm trọng hơn so với mùa đông.
Vẻ mặt của những người chăn cừu ngày càng trở nên nghiêm trọng, lo lắng. Cũng trong hoàn cảnh này, Đông Man đã phát động một cuộc viễn chỉnh về phía nam, hy vọng thông qua đó xâm lược, cướp bóc Đại Khang để giảm bớt áp lực lên thảo nguyên.
Đáng tiếc, cả hai cuộc viên chỉnh về phía nam đều bị Kim Phi đánh bại, khiến tình hình trên thảo nguyên càng trở nên tồi tệ hơn.
Đoàn xe tiếp tục tiến về phía trước trong dòng cảm xúc của công chúa Lộ Khiết.
Càng đến gần làng Tây Hà, càng trở nên náo nhiệt hơn, trước đây có nhiều mảnh đất hoang, bây giờ các nhà xưởng đã được xây dựng trên những mảnh đất đó.
Công chúa Lộ Khiết cảm thấy ánh mắt của mình cũng không đủ dùng, một lúc nhìn sang bên trái, một lúc lại nhìn sang bên phải.
Sau khi đi đến đường vòng vào làng, Thiết Chùy dẫn đầu đoàn xe đi thẳng vào làng, trong khi Giang Văn Văn ra hiệu cho đoàn xe của công chúa Lộ Khiết dừng lại.
"Điện hạ, phía trước là khu vực cấm, người ngoài không được phép tiến vào, ta sẽ dẫn ngài đi tìm nơi nghỉ ngơi."
Khi chính quyền Xuyên Thục dần được hoàn thiện, nhân viên công vụ cũng càng ngày càng nhiều.
Vì để công việc thuận lợi, cũng vì lý do an toàn, vốn làng Tây Hà đã trở thành khu vực được kiểm soát, ngoại trừ dân làng ban đầu là người dân và công nhân xưởng dệt làng Tây Hà, người ngoài nếu không được cho phép thì không được tiến vào.
Nhiều nhà trọ mới đã được xây dựng bên ngoài làng Tây Hà để những người bán hàng rong đến mua hàng có nơi nghỉ ngơi, vài người dân cũng sẽ cho người bán hàng rong thuê vài phòng trong nhà.
Đoàn người của công chúa Lộ Khiết có quá nhiều, nên dù đã hỏi vài nhà trọ, nhưng không có nhà trọ nào có nhiều phòng như vậy.