Những thay đổi của Kim Xuyên không chỉ được thể hiện ở bến tàu, mà những nơi khác cũng có sự thay đổi rất nhanh.
Lúc này cách thời điểm Kim Phi tới thế giới này đã được hai năm, trong hai năm này, lấy làng Tây Hà là trung tâm, các nhà xưởng lần lượt được mở rộng ra.
Bây giờ, hơn một nửa số thanh niên trai tráng trong dân chúng ở quận Kim Xuyên làm việc ở tiêu cục Trấn Viễn, hoặc trong các nhà xưởng do Kim Phi xây dựng.
Những công việc còn lại cũng liên quan đến Kim Phi.
Ví dụ như ngành nghề khuân vác, ngành dịch vụ ở xung quanh bến tàu.
Khi Kim Phi xây dựng xưởng dệt đầu tiên, dân chúng từ khắp các quận đều đổ xô đến làng Tây Hà, hy vọng Kim Phi có thể thuê mình làm việc, nhưng thời điểm đó Kim Phi không thể thuê được nhiều người như vậy.
Bây giờ càng ngày càng có nhiều nhà xưởng, rất nhiều nhà xưởng đều gặp phải tình trạng thiếu lao động và phải cử người đến các quận huyện xung quanh Quảng Nguyên để tuyển dụng công nhân.
Mục đích mà Kim Phi tiến hành công cuộc ra công cứu giúp chủ yếu là để đối phó với cái rét đậm, để cung cấp lương thực cho dân chúng thông qua phương thức cứu trợ.
Bây giờ đã qua thời kỳ rét đậm, lương thực mà Kim Phi cướp được từ các quyền quý đã gần như cạn kiệt, hơn nữa Kim Xuyên cần lao động, Cửu công chúa đã dừng lại hầu hết các dự án về công cuộc ra công cứu giúp.
Một khi hạng mục bị dừng lại, rất nhiều dân chúng lại thất nghiệp.
Nghe nói nhà xưởng của Kim Phi cần nhân lực, rất nhiều dân chúng đã đưa cả nhà tới, nhưng vẫn không lấp đầy được sự thiếu hụt lao động.
Sau đó, đội Chung Minh và thương hội Kim Xuyên lại tiếp tục đưa dân chúng từ đất Tân về, cuối cùng vấn đề thiếu hụt lao động mới được coi là hoàn toàn được giải quyết.
Bây giờ Kim Xuyên đã trở thành quận có dân số đông nhất ở Quảng Nguyên, thậm chí là cả Xuyên Thục, đồng thời cũng là quận có tiềm lực kinh tế mạnh nhất.
Với sự hỗ trợ của quy mô dân số khổng lồ, càng ngày càng có nhiều nhà xưởng, công nghiệp cũng càng ngày càng hoàn thiện.
Lúc đi ngang qua Hắc Thủy Câu, từ xa Kim Phi đã nhìn thấy những ống khói cao cao, sau khi đi vòng quanh chân núi thì nhìn thấy những cụm nhà xưởng.
"Bây giờ Hắc Thủy Câu lại phát triển thành như thế này à?" Kim Phi hơi giật mình.
Nơi này từng là hang ổ của thổ phỉ ở Hắc Thủy Câu, sau khi Kim Phi tiêu diệt bọn thổ phỉ thì y đã cải tạo nó thành một trại cải tạo lao động, nơi những tên thổ phỉ bị bắt bị giam giữ và cải tạo lao động.
Sau đó, Mãn Thương lại nói với y rằng quy mô khai thác mỏ than cần được mở rộng và Kim Phi đã chấp thuận.
Bởi vì có quá nhiều việc phải làm nên Kim Phi cũng không quá để ý, không ngờ nó lại phát triển đến quy mô như thế.
"Xưởng gang thép phát triển rất mạnh, lượng than cần dùng cũng tăng vọt, nên Mãn Thương rất coi trọng Hắc Thủy Câu, năm ngoái hắn đã dành thời gian gần nửa năm ở đây để giám sát việc xây dựng."
Cửu công chúa giải thích: "Phu quân, chàng cũng nói than đá là nên tảng để phát triển công nghiệp, cho nên ta đã dành sự hỗ trợ lớn nhất cho công việc của Mãn Thương, ta nhớ là đã từng nói với chàng rồi."
"Ta nhớ ra rồi." Kim Phi khẽ gật đầu: 'Lúc đó Mãn Thương nói muốn chuyển xưởng gang thép tới đây, dưới mấy ống khói kia chính là của phân xưởng luyện gang đúng không?"
Khi Kim Phi vừa mới đến thế giới này, làm nghề rèn vẫn có sự tham gia của Mãn Thương và một đám nữ học trò, đầu tiên là luyện quặng sắt thành gang, sau đó lại tiến hành gia công tiếp, phương thức hoạt động vẫn giống như xưởng gia đình thời phong kiến.
Nhưng bây giờ xưởng gang thép Kim Xuyên đã có hơn mười phân xưởng lớn nhỏ, hình thành dây chuyền sản xuất lắp ráp.
Có đội ngũ chuyên môn đi thăm dò mỏ, nếu khoảng cách gần thì vận chuyển khoáng thạch về, nếu khoảng cách xa thì xây lò nung ở tại chỗ, tiến hành bước đầu gia công với khoáng thạch tại địa phương, sau đó vận chuyển về, căn cứ vào nhu cầu mà sản xuất ra các loại sản phẩm sắt khác nhau.
Lúc này cách thời điểm Kim Phi tới thế giới này đã được hai năm, trong hai năm này, lấy làng Tây Hà là trung tâm, các nhà xưởng lần lượt được mở rộng ra.
Bây giờ, hơn một nửa số thanh niên trai tráng trong dân chúng ở quận Kim Xuyên làm việc ở tiêu cục Trấn Viễn, hoặc trong các nhà xưởng do Kim Phi xây dựng.
Những công việc còn lại cũng liên quan đến Kim Phi.
Ví dụ như ngành nghề khuân vác, ngành dịch vụ ở xung quanh bến tàu.
Khi Kim Phi xây dựng xưởng dệt đầu tiên, dân chúng từ khắp các quận đều đổ xô đến làng Tây Hà, hy vọng Kim Phi có thể thuê mình làm việc, nhưng thời điểm đó Kim Phi không thể thuê được nhiều người như vậy.
Bây giờ càng ngày càng có nhiều nhà xưởng, rất nhiều nhà xưởng đều gặp phải tình trạng thiếu lao động và phải cử người đến các quận huyện xung quanh Quảng Nguyên để tuyển dụng công nhân.
Mục đích mà Kim Phi tiến hành công cuộc ra công cứu giúp chủ yếu là để đối phó với cái rét đậm, để cung cấp lương thực cho dân chúng thông qua phương thức cứu trợ.
Bây giờ đã qua thời kỳ rét đậm, lương thực mà Kim Phi cướp được từ các quyền quý đã gần như cạn kiệt, hơn nữa Kim Xuyên cần lao động, Cửu công chúa đã dừng lại hầu hết các dự án về công cuộc ra công cứu giúp.
Một khi hạng mục bị dừng lại, rất nhiều dân chúng lại thất nghiệp.
Nghe nói nhà xưởng của Kim Phi cần nhân lực, rất nhiều dân chúng đã đưa cả nhà tới, nhưng vẫn không lấp đầy được sự thiếu hụt lao động.
Sau đó, đội Chung Minh và thương hội Kim Xuyên lại tiếp tục đưa dân chúng từ đất Tân về, cuối cùng vấn đề thiếu hụt lao động mới được coi là hoàn toàn được giải quyết.
Bây giờ Kim Xuyên đã trở thành quận có dân số đông nhất ở Quảng Nguyên, thậm chí là cả Xuyên Thục, đồng thời cũng là quận có tiềm lực kinh tế mạnh nhất.
Với sự hỗ trợ của quy mô dân số khổng lồ, càng ngày càng có nhiều nhà xưởng, công nghiệp cũng càng ngày càng hoàn thiện.
Lúc đi ngang qua Hắc Thủy Câu, từ xa Kim Phi đã nhìn thấy những ống khói cao cao, sau khi đi vòng quanh chân núi thì nhìn thấy những cụm nhà xưởng.
"Bây giờ Hắc Thủy Câu lại phát triển thành như thế này à?" Kim Phi hơi giật mình.
Nơi này từng là hang ổ của thổ phỉ ở Hắc Thủy Câu, sau khi Kim Phi tiêu diệt bọn thổ phỉ thì y đã cải tạo nó thành một trại cải tạo lao động, nơi những tên thổ phỉ bị bắt bị giam giữ và cải tạo lao động.
Sau đó, Mãn Thương lại nói với y rằng quy mô khai thác mỏ than cần được mở rộng và Kim Phi đã chấp thuận.
Bởi vì có quá nhiều việc phải làm nên Kim Phi cũng không quá để ý, không ngờ nó lại phát triển đến quy mô như thế.
"Xưởng gang thép phát triển rất mạnh, lượng than cần dùng cũng tăng vọt, nên Mãn Thương rất coi trọng Hắc Thủy Câu, năm ngoái hắn đã dành thời gian gần nửa năm ở đây để giám sát việc xây dựng."
Cửu công chúa giải thích: "Phu quân, chàng cũng nói than đá là nên tảng để phát triển công nghiệp, cho nên ta đã dành sự hỗ trợ lớn nhất cho công việc của Mãn Thương, ta nhớ là đã từng nói với chàng rồi."
"Ta nhớ ra rồi." Kim Phi khẽ gật đầu: 'Lúc đó Mãn Thương nói muốn chuyển xưởng gang thép tới đây, dưới mấy ống khói kia chính là của phân xưởng luyện gang đúng không?"
Khi Kim Phi vừa mới đến thế giới này, làm nghề rèn vẫn có sự tham gia của Mãn Thương và một đám nữ học trò, đầu tiên là luyện quặng sắt thành gang, sau đó lại tiến hành gia công tiếp, phương thức hoạt động vẫn giống như xưởng gia đình thời phong kiến.
Nhưng bây giờ xưởng gang thép Kim Xuyên đã có hơn mười phân xưởng lớn nhỏ, hình thành dây chuyền sản xuất lắp ráp.
Có đội ngũ chuyên môn đi thăm dò mỏ, nếu khoảng cách gần thì vận chuyển khoáng thạch về, nếu khoảng cách xa thì xây lò nung ở tại chỗ, tiến hành bước đầu gia công với khoáng thạch tại địa phương, sau đó vận chuyển về, căn cứ vào nhu cầu mà sản xuất ra các loại sản phẩm sắt khác nhau.