"Không phiền phức, đều là chuyện ta nên làm!"
Lục Tây Ngạn vẫn duy trì thái độ như trước đó, cũng không giành công.
Loại chuyện hàn gắn mối quan hệ này không vội được, vừa đi lên đã lôi kéo làm quen là hành động tầm thường nhất, ngày qua ngày ở cạnh từ từ góp nhặt tình cảm, mới có thể vượt qua khảo nghiệm.
Lục Tây Ngạn hỏi yêu cầu của ông Quy về phòng ở, và giá cả có thể chấp nhận, sau đó cáo từ.
Ông Quy cũng vác hành lý, dẫn theo Thủy Oa, đi tới cổng đại doanh thủy quân theo lời Lục Tây Ngạn chỉ điểm, nói với binh lính thủy quân gác cửa: "Ta là Lục Đại Quý thả bè, Trịnh đô đốc kêu ta lên bờ thì tìm ngài ấy, mong quân gia thông báo một tiếng!"
Mặc dù binh lính gác cổng không hiểu vì sao Trịnh Trì lại quen biết người thả bè, nhưng nhìn dáng vẻ hai người không giống nói dối, hẳn ta cũng không dám chủ quan, dặn hai người chờ ở cửa, mình nhanh chóng chạy tới thông báo.
Đương nhiên, hắn ta chắc chắn sẽ không trực tiếp đi tìm Trịnh Trì Viễn, mà tìm cận vệ của Trịnh Trì Viễn.
Cận vệ lúc ấy đã đi theo Trịnh Trì Viễn lên bè gỗ, đương nhiên biết việc này.
Nghe nói hai người Thủy Oa tới, anh ta nhanh chóng đi tới cửa, đưa hai người vào đại doanh.
Sau khi sắp xếp cho ông Quy một cái lầu vải, anh ta dẫn Thủy Oa đi tìm Trịnh Trì Viễn.
Trịnh Trì Viễn quay lại xưởng đóng thuyền, lại vô cùng bận rộn, anh ta giao Thủy Oa cho một cận vệ, dặn cận vệ trông chừng Thủy Oa trước.
Sau đó Trịnh Trì Viễn quên béng mất Thủy Oa, dẫn theo cận vệ đi tới xưởng đóng thuyền mới.
Lúc này sắc trời đã tối, nhưng khắp nơi trong xưởng đóng thuyền mới đều đốt lửa thành đống, lít nha lít nhít nạn dân hối hả đi đi về về trong ngọn lửa.
Thật ra không chỉ Kim Phi chờ gỗ thô đến sốt ruột, mà nạn dân xây xưởng đóng thuyền cũng đều chờ đến mức sốt ruột.
Hơn nữa bọn họ còn lo lắng việc đóng thuyền thất bại hơn Kim Phi.
Đối với Kim Phi mà nói, đóng thuyền thất bại chỉ là tăng thêm một chút công việc không cần thiết mà thôi, nhưng đối với nạn dân mà nói, lỡ như đóng thuyền thất bại, Kim Phi không cần bọn họ nữa, bọn họ cũng không thể tiếp tục sống được.
Cho nên, lúc các nạn dân nhìn thấy gỗ thô tới, ai cũng vội vã tranh thể hiện trước mặt người giám sát, chủ động yêu cầu tăng ca, người sau làm việc cật lực hơn người trước, chỉ sợ người giám sát cảm thấy bọn họ lười biếng, đuổi bọn họ đi.
Loại hèn mọn này, khiến Kim Phi đi qua cảm thấy trong lòng chua xót.
Hiện giờ gỗ thô vừa tới, trình tự làm việc khâu thứ nhất còn chưa kết thúc, rất nhiều công nhân đều đang làm loại công việc xây dựng cơ bản như đào hố trên đất bằng.
Thật ra những công việc này làm vào ban ngày cũng giống như vậy, hoàn toàn không cần tăng ca trong đêm để đẩy nhanh tốc độ.
Nhưng Kim Phi biết, nếu lúc này cưỡng ép xua đuổi nạn dân, kêu bọn họ đi về nghỉ, trong lòng bọn họ cũng sẽ không yên ổn, y cứ mặc kệ theo bọn họ, chỉ dặn dò phòng bếp làm thêm thức ăn khuya trong đêm.
Khi Kim Phi và mấy người Đường Tiểu Bäc được Khánh Mộ Lam dẫn xuống phân xưởng số 1, đúng lúc Trịnh Trì Viễn vừa cũng chạy tới.
Người phụ trách của xưởng đóng thuyền mới là Mãn Thương và Khánh Mộ Lam, thời gian gần đây, đa số thời gian Trịnh Trì Viễn đều bận rộn trên biển, thỉnh thoảng lên bờ thì cũng không đoái hoài tới chuyện đến tham quan xưởng đóng thuyền, đây là lần đầu tiên anh ta tới phân xưởng số một.
Nhìn từng cây gỗ thô to lớn, bị máy cắt kim loại cät thành từng tấm ván gỗ dày rộng đồng đều, Trịnh Trì Viễn không nhịn được mà khen ngợi: "Không ngờ máy hơi nước không chỉ có thể dùng để kéo thuyền, kéo phi thuyền, mà còn có thể dùng để cưa gỗ, mà còn cưa ra gỗ tốt và tốc độ nhanh như vậy!"
"Đúng vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta thật sự không dám tin!"
Khánh Mộ Lam cũng cảm thán: "Mới quen biết tiên sinh hơn hai năm, nhưng đồ vật mới được thấy trong hai năm qua còn nhiều hơn số ta thấy lúc trước!"
Lục Tây Ngạn vẫn duy trì thái độ như trước đó, cũng không giành công.
Loại chuyện hàn gắn mối quan hệ này không vội được, vừa đi lên đã lôi kéo làm quen là hành động tầm thường nhất, ngày qua ngày ở cạnh từ từ góp nhặt tình cảm, mới có thể vượt qua khảo nghiệm.
Lục Tây Ngạn hỏi yêu cầu của ông Quy về phòng ở, và giá cả có thể chấp nhận, sau đó cáo từ.
Ông Quy cũng vác hành lý, dẫn theo Thủy Oa, đi tới cổng đại doanh thủy quân theo lời Lục Tây Ngạn chỉ điểm, nói với binh lính thủy quân gác cửa: "Ta là Lục Đại Quý thả bè, Trịnh đô đốc kêu ta lên bờ thì tìm ngài ấy, mong quân gia thông báo một tiếng!"
Mặc dù binh lính gác cổng không hiểu vì sao Trịnh Trì lại quen biết người thả bè, nhưng nhìn dáng vẻ hai người không giống nói dối, hẳn ta cũng không dám chủ quan, dặn hai người chờ ở cửa, mình nhanh chóng chạy tới thông báo.
Đương nhiên, hắn ta chắc chắn sẽ không trực tiếp đi tìm Trịnh Trì Viễn, mà tìm cận vệ của Trịnh Trì Viễn.
Cận vệ lúc ấy đã đi theo Trịnh Trì Viễn lên bè gỗ, đương nhiên biết việc này.
Nghe nói hai người Thủy Oa tới, anh ta nhanh chóng đi tới cửa, đưa hai người vào đại doanh.
Sau khi sắp xếp cho ông Quy một cái lầu vải, anh ta dẫn Thủy Oa đi tìm Trịnh Trì Viễn.
Trịnh Trì Viễn quay lại xưởng đóng thuyền, lại vô cùng bận rộn, anh ta giao Thủy Oa cho một cận vệ, dặn cận vệ trông chừng Thủy Oa trước.
Sau đó Trịnh Trì Viễn quên béng mất Thủy Oa, dẫn theo cận vệ đi tới xưởng đóng thuyền mới.
Lúc này sắc trời đã tối, nhưng khắp nơi trong xưởng đóng thuyền mới đều đốt lửa thành đống, lít nha lít nhít nạn dân hối hả đi đi về về trong ngọn lửa.
Thật ra không chỉ Kim Phi chờ gỗ thô đến sốt ruột, mà nạn dân xây xưởng đóng thuyền cũng đều chờ đến mức sốt ruột.
Hơn nữa bọn họ còn lo lắng việc đóng thuyền thất bại hơn Kim Phi.
Đối với Kim Phi mà nói, đóng thuyền thất bại chỉ là tăng thêm một chút công việc không cần thiết mà thôi, nhưng đối với nạn dân mà nói, lỡ như đóng thuyền thất bại, Kim Phi không cần bọn họ nữa, bọn họ cũng không thể tiếp tục sống được.
Cho nên, lúc các nạn dân nhìn thấy gỗ thô tới, ai cũng vội vã tranh thể hiện trước mặt người giám sát, chủ động yêu cầu tăng ca, người sau làm việc cật lực hơn người trước, chỉ sợ người giám sát cảm thấy bọn họ lười biếng, đuổi bọn họ đi.
Loại hèn mọn này, khiến Kim Phi đi qua cảm thấy trong lòng chua xót.
Hiện giờ gỗ thô vừa tới, trình tự làm việc khâu thứ nhất còn chưa kết thúc, rất nhiều công nhân đều đang làm loại công việc xây dựng cơ bản như đào hố trên đất bằng.
Thật ra những công việc này làm vào ban ngày cũng giống như vậy, hoàn toàn không cần tăng ca trong đêm để đẩy nhanh tốc độ.
Nhưng Kim Phi biết, nếu lúc này cưỡng ép xua đuổi nạn dân, kêu bọn họ đi về nghỉ, trong lòng bọn họ cũng sẽ không yên ổn, y cứ mặc kệ theo bọn họ, chỉ dặn dò phòng bếp làm thêm thức ăn khuya trong đêm.
Khi Kim Phi và mấy người Đường Tiểu Bäc được Khánh Mộ Lam dẫn xuống phân xưởng số 1, đúng lúc Trịnh Trì Viễn vừa cũng chạy tới.
Người phụ trách của xưởng đóng thuyền mới là Mãn Thương và Khánh Mộ Lam, thời gian gần đây, đa số thời gian Trịnh Trì Viễn đều bận rộn trên biển, thỉnh thoảng lên bờ thì cũng không đoái hoài tới chuyện đến tham quan xưởng đóng thuyền, đây là lần đầu tiên anh ta tới phân xưởng số một.
Nhìn từng cây gỗ thô to lớn, bị máy cắt kim loại cät thành từng tấm ván gỗ dày rộng đồng đều, Trịnh Trì Viễn không nhịn được mà khen ngợi: "Không ngờ máy hơi nước không chỉ có thể dùng để kéo thuyền, kéo phi thuyền, mà còn có thể dùng để cưa gỗ, mà còn cưa ra gỗ tốt và tốc độ nhanh như vậy!"
"Đúng vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta thật sự không dám tin!"
Khánh Mộ Lam cũng cảm thán: "Mới quen biết tiên sinh hơn hai năm, nhưng đồ vật mới được thấy trong hai năm qua còn nhiều hơn số ta thấy lúc trước!"