Dù cho thật sự công chúa Lộ Khiết chỉ đi ngang qua đây hay cố tình đợi y ở đây, nếu đối phương đã nói như vậy mà Kim Phi vẫn nói không tin thì thật sự khiến đối phương bị bế mặt.
Mặc dù hai bên đang âm thầm cạnh tranh, nhưng đều có ý định thương lượng, cũng không cần phải làm cho công chúa Lộ Khiết quá khó khăn.
Vì thế Kim Phi cười nói: "Thật là quá trùng hợp, không biết điện hạ dự định đi đâu?"
“Ta muốn đến xem xưởng dệt một chút.” Công chúa Lộ Khiết nói: “Mấy năm nay thảo nguyên càng ngày càng lạnh, mỗi khi mùa đông đến thì có rất nhiều người chết cóng, ta muốn tìm xưởng dệt để mua một lô vải chống nước và quần áo mùa đông.”
Nói đến đây, đột nhiên công chúa Lộ Khiết khom người hành lễ với Kim Phi: “Mong rằng tiên sinh cho phép!”
Trước đây cô ta đã tìm và nói chuyện với Đường Đông Đông vài lần nhưng Đường Đông Đông không đồng ý kế hoạch mua hàng của cô ta, nguyên do là vì sản lượng quần áo quá ít, Đại Khang không đủ dùng qua mùa đông, Kim Phi cũng không đồng ý bán nó ra bên ngoài.
Kỳ thật đây cũng không phải Đường Đông Đồng lấy cớ mà là sự thật.
Trước khi cây bông vải được đưa vào Trung Nguyên, chủ yếu trang phục mùa đông của người dân là lông cừu, áo bông độn đầy sợi tơ tằm, hoặc là áo khoác chứa đầy sợi đay thô hoặc là hoa lau.
Chẳng có mấy người có đủ khả năng để mua quần áo lông thú hoặc sợi tơ tằm, người dân bình thường có thể mặc áo khoác bằng vải sợi đay hoặc hoa lau trong mùa đông thì cũng được coi là gia đình có điều kiện tốt.
Đại đa số người dân Đại Khang khi đến mùa đông đều ở trong nhà, không ra ngoài, cả gia đình rúc vào chăn để sưởi ấm cho nhau.
Năm ngoái đội viễn chinh mới đưa giống của cây bông vải và giống lúa nước L về, bởi vì số lượng hạt giống có hạn nên năm nay vẫn đang trong giai đoạn trồng trọt và nhân giống thử nghiệm, rất khó có thể sản xuất hàng loạt trong vòng một hoặc hai năm.
Dưới loại tình huống này, quả thật vải do xưởng dệt sản xuất được không đủ tiêu dùng trong Đại Khang, cơ bản không thể bán cho người Đông Man.
Về phần vải chống nước thì có thể làm áo mưa và mặc vào để che gió che mưa, nhưng khó làm hơn áo khoác mùa đông, rất nhiều binh lính Đại Khang còn chưa được trang bị áo mưa như vậy chứ đừng nói đến việc bán cho Đông Man.
Thật ra công chúa Lộ Khiết cũng có thể mua chuộc người bán hàng rong Đại Khang, mua chúng thông qua người bán hàng rong Đại Khang rồi lại buôn lậu về Đông Man.
Nhưng giờ đây thành Du Quan và vùng biển đều do Lưu Thiết khống chế, việc buôn lậu quá khó khăn.
Hơn nữa dựa vào buôn lậu thì có thể mua được bao nhiêu?
Thật ra công chúa Lộ Khiết cũng biết xác xuất cầu xin Kim Phi thành công của cô ta rất thấp, nhưng cô ta vẫn muốn thử một lần.
Trên thực tế, đúng như cô ta nghĩ, Kim Phi trực tiếp lắc đầu từ chối yêu cầu của cô ta: “Thật xin lỗi, áo khoác mùa đông của chúng ta quả thực không đủ dùng, cũng không còn dư để bán cho cô!”
“Kim tiên sinh, có phải ngài biết biện pháp dùng lông cừu may quần áo không?”
Công chúa Lộ Khiết quỳ trên mặt đất, sau đó chạm đầu xuống đất: "Nếu tiên sinh biết thì xin hãy nói cho ta, Lộ Khiết sẵn sàng đổi lấy bằng bất cứ giá nào!"
Lần đầu tiên Kim Phi gặp cô ta đã nói bằng lòng dùng những thứ như lương thực, dược liệu để đổi lấy lông cừu, sau khi công chúa Lộ Khiết trở về thì ý thức được, e rằng Kim Phi có biện pháp làm quần áo từ lông cừu, bằng không sẽ đưa ra yêu cầu như thế.
Kỳ thật trên thảo nguyên cũng dùng lông cừu để chống rét, nhưng cách làm rất đơn giản, cũng giống như quần áo sợi bông ở Đại Khang, vo tròn lông cừu thành từng cục rồi nhét vào trong quần áo.
Quần áo làm theo cách này có khả năng cách nhiệt rất kém, gió trên thảo nguyên lạnh đến mức nếu bỏ ít lông cừu thì căn bản không thể mặc ra ngoài.
"Điện hạ, nếu cô muốn đàm phán thì xin mời đến Hồng Lư Tự đưa giấy mời, Hồng Lư Tự sẽ đưa giấy mời cho viện Khu Mật, sau đó viện Khu Mật sẽ sắp xếp,
Mặc dù hai bên đang âm thầm cạnh tranh, nhưng đều có ý định thương lượng, cũng không cần phải làm cho công chúa Lộ Khiết quá khó khăn.
Vì thế Kim Phi cười nói: "Thật là quá trùng hợp, không biết điện hạ dự định đi đâu?"
“Ta muốn đến xem xưởng dệt một chút.” Công chúa Lộ Khiết nói: “Mấy năm nay thảo nguyên càng ngày càng lạnh, mỗi khi mùa đông đến thì có rất nhiều người chết cóng, ta muốn tìm xưởng dệt để mua một lô vải chống nước và quần áo mùa đông.”
Nói đến đây, đột nhiên công chúa Lộ Khiết khom người hành lễ với Kim Phi: “Mong rằng tiên sinh cho phép!”
Trước đây cô ta đã tìm và nói chuyện với Đường Đông Đông vài lần nhưng Đường Đông Đông không đồng ý kế hoạch mua hàng của cô ta, nguyên do là vì sản lượng quần áo quá ít, Đại Khang không đủ dùng qua mùa đông, Kim Phi cũng không đồng ý bán nó ra bên ngoài.
Kỳ thật đây cũng không phải Đường Đông Đồng lấy cớ mà là sự thật.
Trước khi cây bông vải được đưa vào Trung Nguyên, chủ yếu trang phục mùa đông của người dân là lông cừu, áo bông độn đầy sợi tơ tằm, hoặc là áo khoác chứa đầy sợi đay thô hoặc là hoa lau.
Chẳng có mấy người có đủ khả năng để mua quần áo lông thú hoặc sợi tơ tằm, người dân bình thường có thể mặc áo khoác bằng vải sợi đay hoặc hoa lau trong mùa đông thì cũng được coi là gia đình có điều kiện tốt.
Đại đa số người dân Đại Khang khi đến mùa đông đều ở trong nhà, không ra ngoài, cả gia đình rúc vào chăn để sưởi ấm cho nhau.
Năm ngoái đội viễn chinh mới đưa giống của cây bông vải và giống lúa nước L về, bởi vì số lượng hạt giống có hạn nên năm nay vẫn đang trong giai đoạn trồng trọt và nhân giống thử nghiệm, rất khó có thể sản xuất hàng loạt trong vòng một hoặc hai năm.
Dưới loại tình huống này, quả thật vải do xưởng dệt sản xuất được không đủ tiêu dùng trong Đại Khang, cơ bản không thể bán cho người Đông Man.
Về phần vải chống nước thì có thể làm áo mưa và mặc vào để che gió che mưa, nhưng khó làm hơn áo khoác mùa đông, rất nhiều binh lính Đại Khang còn chưa được trang bị áo mưa như vậy chứ đừng nói đến việc bán cho Đông Man.
Thật ra công chúa Lộ Khiết cũng có thể mua chuộc người bán hàng rong Đại Khang, mua chúng thông qua người bán hàng rong Đại Khang rồi lại buôn lậu về Đông Man.
Nhưng giờ đây thành Du Quan và vùng biển đều do Lưu Thiết khống chế, việc buôn lậu quá khó khăn.
Hơn nữa dựa vào buôn lậu thì có thể mua được bao nhiêu?
Thật ra công chúa Lộ Khiết cũng biết xác xuất cầu xin Kim Phi thành công của cô ta rất thấp, nhưng cô ta vẫn muốn thử một lần.
Trên thực tế, đúng như cô ta nghĩ, Kim Phi trực tiếp lắc đầu từ chối yêu cầu của cô ta: “Thật xin lỗi, áo khoác mùa đông của chúng ta quả thực không đủ dùng, cũng không còn dư để bán cho cô!”
“Kim tiên sinh, có phải ngài biết biện pháp dùng lông cừu may quần áo không?”
Công chúa Lộ Khiết quỳ trên mặt đất, sau đó chạm đầu xuống đất: "Nếu tiên sinh biết thì xin hãy nói cho ta, Lộ Khiết sẵn sàng đổi lấy bằng bất cứ giá nào!"
Lần đầu tiên Kim Phi gặp cô ta đã nói bằng lòng dùng những thứ như lương thực, dược liệu để đổi lấy lông cừu, sau khi công chúa Lộ Khiết trở về thì ý thức được, e rằng Kim Phi có biện pháp làm quần áo từ lông cừu, bằng không sẽ đưa ra yêu cầu như thế.
Kỳ thật trên thảo nguyên cũng dùng lông cừu để chống rét, nhưng cách làm rất đơn giản, cũng giống như quần áo sợi bông ở Đại Khang, vo tròn lông cừu thành từng cục rồi nhét vào trong quần áo.
Quần áo làm theo cách này có khả năng cách nhiệt rất kém, gió trên thảo nguyên lạnh đến mức nếu bỏ ít lông cừu thì căn bản không thể mặc ra ngoài.
"Điện hạ, nếu cô muốn đàm phán thì xin mời đến Hồng Lư Tự đưa giấy mời, Hồng Lư Tự sẽ đưa giấy mời cho viện Khu Mật, sau đó viện Khu Mật sẽ sắp xếp,