Nhưng từ khi trời trở gió, đổ mưa, thì không khí xung quanh công trường lại trở nên đè nén, ngột ngạt.
Trước khi đến đây, các điều khoản khi tuyển dụng, lần làm việc này chỉ bao ăn, không bao ở, nếu làm tốt thì sau khi trúng tuyển có bao ở, rất nhiều công nhân muốn thể hiện mình, chờ nhà xây xong thì chuyển thành công nhân chính thức.
Ai ngờ trời lại đổ mưa.
Rất nhiều dân chạy nạn đến cả mái che còn chẳng có, ban đêm họ chỉ có thể ngủ trên đất trống, nếu chịu mưa cả đêm thì chắc chắn hôm sau họ sẽ bị bệnh.
Trong cái thời kỳ thiếu thuốc thiếu ăn như này, cơm cũng không có mà ăn, sinh bệnh nhẹ cũng đồng nghĩa với cái chết.
Ngay lúc các công nhân còn đang than thở, thì đột nhiên có người dùng loa nói lớn: “Vừa có thông báo, bởi vì thời tiết thay đổi, trời đổ mưa lớn, quốc sư đại nhân và xưởng trưởng Khánh đại nhân lo lắng cho mọi người không có chỗ che
mưa tối nay, các anh em, hôm nay mọi người có thể vào trong này ở!”
Chủ nhiệm phân xưởng vừa dứt lời, thì xung quanh nổ ra những tiếng hoan hô rung trời lệch đất.
Tối nay cuối cùng cũng có chỗ ở, không cần chịu mưa nữa.
Buổi tối không dính mưa, hôm sau không sinh bệnh, có thể tiếp tục làm việc. “Đội ơn quốc sư đại nhân!”
“Đội ơn xưởng trưởng Khánh đại nhân!”
Trong khoảnh khắc, công trường tràn ngập những tiếng cảm ơn Kim Phi và Khánh Mộ Lam.
Nhưng cũng có người hỏi: “Đại nhân, tiểu nhân có vợ và ba đứa con, họ cũng không có chỗ trú, tiểu nhân có thể dẫn họ đến đây ở với tiểu nhân được không am
“Đúng vậy, đại nhân, tiểu nhân có mẹ già, vợ con, họ cũng không có chỗ ở, tiểu nhân mang họ đến đây được không ạ, chen chúc nằm cũng được?”
Những người có thể đến đây làm công nhân thì đều là người lao động chính trong gia đình, bình thường họ đều có cha mẹ vợ con phải chăm lo, giờ bản thân họ đã có chỗ ở, thì đương nhiên họ sẽ lo lắng cho người nhà.
Chủ nhiệm phân xưởng sai người gõ vang chiêng đồng, âm thanh của công nhân dần nhỏ lại.
Sau đó chủ nhiệm phân xưởng cầm loa sắt hô: “Nỗi lo của mọi người đã được quốc sư đại nhân và xưởng trưởng Khánh đại nhân suy nghĩ trước rồi, cho nên các ngài ấy cho phép mọi người mang người thân đến trú mưa, nhưng bởi vì người nhiều, ít chỗ, cho nên mọi người không được mang người ngoài vào trong, hơn nữa cần chen chúc ở với nhau!”
“Đội ơn quốc sư đại nhân, đội ơn xưởng trưởng Khánh đại nhân!”
“Đại nhân hãy yên tâm, bọn ta không mang người ngoài vào đâu, chỉ mang người thân của mình thôi!”
“Chen chúc chật chội ta cũng không sợ, chỉ cần có chỗ để tránh gió tránh mưa là được!”
Các công nhân cam đoan.
“Vậy thì mọi người cố nữa lên, mau xếp ngói cho cẩn thận, nếu không đêm nay bị dột mưa thì không ổn!”
“Đại nhân ngài cứ yên tâm đi, đây là nhà bọn ta ở mà, bọn ta chắc chắn sẽ xây dựng tốt!”
Các công nhân lại tràn đầy nhiệt huyết, họ tăng ca làm việc trong mưa.
Một mặt khác, Thiết Thế Hâm sai người tìm được người phụ trách của thương hội Kim Xuyên và xưởng đóng thuyền.
Trong thời đại này, vải tránh mưa có thể coi là vật tư khá quý giá, người bình thường muốn điều phối thì cần phải nhờ chủ chỉ nhánh địa phương xin chỉ thị của Đường Tiểu Bắc mới được.
Nhưng người phụ trách của thương hội Kim Xuyên tại đây là nữ chưởng quầy chi nhánh cùng đợt với Nguyên Thái Vi, Lạc Lan, cô ấy cũng biết Kim Phi, khi thấy đây là mệnh lệnh của Kim Phi, hơn nữa còn có tờ nhắn có con dấu của Kim Phi, thì cô ấy đưa tất cả vải mưa cho người của Thiết Thế Hâm luôn.
Còn về xưởng đóng thuyền thì lại càng đơn giản.
Tre không phải là thứ gì quý giá, Xuyên Thục và Giang Nam đều mọc đầy tre, xưởng đóng thuyền số 3 chứa đầy trong vài cái kho hàng.
Nghe nói là Kim Phi muốn dùng, người phụ trách của xưởng đóng thuyền không chút do dự, giao chìa khóa của một kho hàng chất đầy tre cho người của Thiết Thế Hâm, muốn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.
Người của Thiết Thế Hâm lại xin Khánh Mộ Lam một chỉ đội bảo vệ, kéo tre và vải mưa tới chỗ đất trống tụ tập dân chạy nạn.
Trên đất trống, có không ít người dân chạy nạn đang tu sửa mái nhà nhỏ của bản thân họ, người không có lều thì chỉ có thể ngồi trong mưa một cách tuyệt vọng.
Trước khi đến đây, các điều khoản khi tuyển dụng, lần làm việc này chỉ bao ăn, không bao ở, nếu làm tốt thì sau khi trúng tuyển có bao ở, rất nhiều công nhân muốn thể hiện mình, chờ nhà xây xong thì chuyển thành công nhân chính thức.
Ai ngờ trời lại đổ mưa.
Rất nhiều dân chạy nạn đến cả mái che còn chẳng có, ban đêm họ chỉ có thể ngủ trên đất trống, nếu chịu mưa cả đêm thì chắc chắn hôm sau họ sẽ bị bệnh.
Trong cái thời kỳ thiếu thuốc thiếu ăn như này, cơm cũng không có mà ăn, sinh bệnh nhẹ cũng đồng nghĩa với cái chết.
Ngay lúc các công nhân còn đang than thở, thì đột nhiên có người dùng loa nói lớn: “Vừa có thông báo, bởi vì thời tiết thay đổi, trời đổ mưa lớn, quốc sư đại nhân và xưởng trưởng Khánh đại nhân lo lắng cho mọi người không có chỗ che
mưa tối nay, các anh em, hôm nay mọi người có thể vào trong này ở!”
Chủ nhiệm phân xưởng vừa dứt lời, thì xung quanh nổ ra những tiếng hoan hô rung trời lệch đất.
Tối nay cuối cùng cũng có chỗ ở, không cần chịu mưa nữa.
Buổi tối không dính mưa, hôm sau không sinh bệnh, có thể tiếp tục làm việc. “Đội ơn quốc sư đại nhân!”
“Đội ơn xưởng trưởng Khánh đại nhân!”
Trong khoảnh khắc, công trường tràn ngập những tiếng cảm ơn Kim Phi và Khánh Mộ Lam.
Nhưng cũng có người hỏi: “Đại nhân, tiểu nhân có vợ và ba đứa con, họ cũng không có chỗ trú, tiểu nhân có thể dẫn họ đến đây ở với tiểu nhân được không am
“Đúng vậy, đại nhân, tiểu nhân có mẹ già, vợ con, họ cũng không có chỗ ở, tiểu nhân mang họ đến đây được không ạ, chen chúc nằm cũng được?”
Những người có thể đến đây làm công nhân thì đều là người lao động chính trong gia đình, bình thường họ đều có cha mẹ vợ con phải chăm lo, giờ bản thân họ đã có chỗ ở, thì đương nhiên họ sẽ lo lắng cho người nhà.
Chủ nhiệm phân xưởng sai người gõ vang chiêng đồng, âm thanh của công nhân dần nhỏ lại.
Sau đó chủ nhiệm phân xưởng cầm loa sắt hô: “Nỗi lo của mọi người đã được quốc sư đại nhân và xưởng trưởng Khánh đại nhân suy nghĩ trước rồi, cho nên các ngài ấy cho phép mọi người mang người thân đến trú mưa, nhưng bởi vì người nhiều, ít chỗ, cho nên mọi người không được mang người ngoài vào trong, hơn nữa cần chen chúc ở với nhau!”
“Đội ơn quốc sư đại nhân, đội ơn xưởng trưởng Khánh đại nhân!”
“Đại nhân hãy yên tâm, bọn ta không mang người ngoài vào đâu, chỉ mang người thân của mình thôi!”
“Chen chúc chật chội ta cũng không sợ, chỉ cần có chỗ để tránh gió tránh mưa là được!”
Các công nhân cam đoan.
“Vậy thì mọi người cố nữa lên, mau xếp ngói cho cẩn thận, nếu không đêm nay bị dột mưa thì không ổn!”
“Đại nhân ngài cứ yên tâm đi, đây là nhà bọn ta ở mà, bọn ta chắc chắn sẽ xây dựng tốt!”
Các công nhân lại tràn đầy nhiệt huyết, họ tăng ca làm việc trong mưa.
Một mặt khác, Thiết Thế Hâm sai người tìm được người phụ trách của thương hội Kim Xuyên và xưởng đóng thuyền.
Trong thời đại này, vải tránh mưa có thể coi là vật tư khá quý giá, người bình thường muốn điều phối thì cần phải nhờ chủ chỉ nhánh địa phương xin chỉ thị của Đường Tiểu Bắc mới được.
Nhưng người phụ trách của thương hội Kim Xuyên tại đây là nữ chưởng quầy chi nhánh cùng đợt với Nguyên Thái Vi, Lạc Lan, cô ấy cũng biết Kim Phi, khi thấy đây là mệnh lệnh của Kim Phi, hơn nữa còn có tờ nhắn có con dấu của Kim Phi, thì cô ấy đưa tất cả vải mưa cho người của Thiết Thế Hâm luôn.
Còn về xưởng đóng thuyền thì lại càng đơn giản.
Tre không phải là thứ gì quý giá, Xuyên Thục và Giang Nam đều mọc đầy tre, xưởng đóng thuyền số 3 chứa đầy trong vài cái kho hàng.
Nghe nói là Kim Phi muốn dùng, người phụ trách của xưởng đóng thuyền không chút do dự, giao chìa khóa của một kho hàng chất đầy tre cho người của Thiết Thế Hâm, muốn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.
Người của Thiết Thế Hâm lại xin Khánh Mộ Lam một chỉ đội bảo vệ, kéo tre và vải mưa tới chỗ đất trống tụ tập dân chạy nạn.
Trên đất trống, có không ít người dân chạy nạn đang tu sửa mái nhà nhỏ của bản thân họ, người không có lều thì chỉ có thể ngồi trong mưa một cách tuyệt vọng.