Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi nói xem ta có biết không?” Người phụ trách tình báo vỗ bàn nói: “Không chỉ ta biết mà Vương gia cũng biết, nhưng ngươi bảo ngài ấy phải làm như thế nào? Ngươi lại bị người ta dùng làm dao rồi, biết không?”

Phó tướng chợt sững người. Đúng vậy, cho dù Lý Lăng Duệ biết tình hình thì sao chứ? Lế nào hẳn có thể đổi quần áo cho binh lính sao?

Nhưng phó tướng vẫn có chút không phục, cứng cổ nói: “Nếu đã như vậy, tại sao Vương gia không chọn đường khác để đến Đại Khang?”

“Ngươi còn dám hỏi điều này sao?”

Người phụ trách tình báo tức giận xoa trán, không giải thích mà hỏi lại: “Ngươi biết vì sao Bệ hạ và Vương gia chinh chiến phía Nam không?”

“Còn có thể vì sao chứ, đương nhiên là để dạy bảo Đại Khang, cướp lương thực, vải vóc, thảo dược của Đại Khang, cướp đàn ông, đàn bà của bọn họ đó!” Phó tướng trả lời không chút do dự.

“Sai, sai hoàn toàn!” Người phụ trách tình báo nói: “Mục tiêu đầu tiên lần này chúng ta chỉnh chiến phía Nam là tiêu diệt Kim Phi, sau đó mới là những điều ngươi vừa nói!

Nếu Kim Phi không chết, thì cho dù lần này chúng ta cướp được bao nhiêu lương thực vải vóc, cướp được bao nhiêu người dân của Đại Khang thì sớm muộn gì cũng bị Kim Phi đến cướp lại.

Kim Phi trưởng thành quá nhanh, hơn nữa vẫn luôn thù địch Đảng Hạng chúng ta, nếu để y sống thêm nữa thì sẽ là một mầm tại họa đối với với tất cả Đảng Hạng chúng ta...”

“Nhưng ta cảm thấy thương hội Kim Xuyên vẫn rất được đó chứ?” Phó tướng nói: “Những thứ họ bán rẻ hơn nhiều so với đám thương nhân lòng dạ hiểm độc!”

“Dù ngươi ngu thì cũng phải biết, Kim Phi mở thương hội ở Đảng Hạng là muốn dùng chút ơn huệ nhỏ này để làm suy yếu hoàng thất, đây là mưu đồ làm phản, ngươi hiểu không?”

Người phụ trách tình báo nghe phó tướng nói như vậy, sắc mặt đã bị dọa cho trằng bạch rồi: “Sau này đừng bao giờ nói câu này nữa, đặc biệt là là lúc ở cạnh Vương gia hoặc là Bệ hại”

“Biết rồi, ta biết rồi!” Phó tướng cũng biết mình nói sai: “Nhưng ta vẫn không hiểu vì sao Vương gia phải chiến đấu đến chết với kênh Hoàng Đồng...Ta biết ngươi muốn nói Kim Phi đang ở đây, bây giờ là thời điểm tốt để tiêu diệt Kim Phi.

Nhưng nếu chúng ta tiến vào Đại Khang từ nơi khác, sau đó đi thẳng đến Xuyên Thục, ta không tin Kim Phi sẽ không quay về cứu viện!

Đến lúc đó chúng ta tìm trước một nơi tốt rồi đợi y, không phải tốt hơn nhiều so với bây giờ sao?”

“Ngươi vừa hỏi như vậy là vì cảm thấy Vương gia không. nghĩ đến điều này sao?” Người phụ trách tình báo dở khóc dở cười nói.

“Lẽ nào ta nói không có lý sao?” Phó tướng hỏi lại.

“Có lý cái rằm!” Người phụ trách tình báo nói: “Người biết đại quân đi từ đây đến đất Tân có dân cư xa bao nhiêu không? Ngươi biết người của Kim Phi sớm đã cho người dân ở mấy quận phía Tây đất tần đến Xuyên Thục rồi không? Ngươi biết từ đây đến Xuyên Thục bao xa không? Ngươi biết địa hình ở Xuyên Thục phức tạp như thế nào không?”

Phó tướng lại sửng người lần nữa.

Trước kia phòng thủ của Đại Khang lỏng lẻo, ky binh Đảng Hạng tiến vào Đại Khang rồi, quân phòng thủ của Tân vương vẫn đang ngủ say.

Vì vậy trước kia khi Đảng Hạng chỉnh chiến phía Nam đều dùng những thứ thu được trong chiến tranh để tiếp tục chiến tranh.

Nhưng bây giờ phía Tây đất Tần đã rơi vào tay Kim Phi, đại quân người Đảng Hạng còn chưa kịp tụ lại, tiêu cục Trấn Viễn đã chuẩn bị phòng thủ ở biên giới xong rồi.

Phó tướng biết Đại Khang vẫn luôn có chiến lược vườn không nhà trống, cũng biết chiêu này phiền toái như thế nào.

Nếu Kim Phi thật sự đã cho người dân mấy quân phía Tây đất Tần lui về, như vậy cho dù bọn họ tiến vào đất Tân thì cũng phải đi về phía trước mấy trăm dặm nữa mới có thể thấy người dân, mới có thể cướp được lương thực.

Vài trăm dặm là khoảng cách không gần đối với ky binh, huống chỉ là hàng trăm vạn đại bộ đội mang theo rất nhiều đồ quân nhu.

Cuối cùng phó tướng cũng hiểu vì sao Lý Lăng Duệ lại đạp hẳn.

Vì kênh Hoàng Đồng đã thành chướng ngại khiến Lý Lăng Duệ không thể vượt qua, dù có muốn hay không, dù cục xương này có cứng và khó gặm như thế nào thì quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng đều phải tiếp tục gặm nó mới được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK