“Tỷ tỷ, ta ở đây với tỷ được không?” Cửu công chúa lo rắng Quan Hạ Nhi xử lý không tốt.
“Không cần đâu, muội không tiện, vào nhà nghỉ ngơi đi, đừng làm ảnh hưởng tới đứa bé nữa!”
Quan Hạ Nhi xua tay, ra hiệu bảo Châu Nhi đưa Cửu công chúa vào nhà.
“Tỷ tỷ, vậy tỷ cũng cẩn thận một chút.”
Cửu công chúa thấy Quan Hạ Nhi đã quyết tâm, bèn dựa vào người Châu Nhi đi vào nhà.
Sau khi vụ nổ xảy ra, đội tuần tra trong làng nhanh chóng tới đây.
Tiếp đó là Tiểu Ngọc phụ trách tình báo. Cô ấy vốn định tới nhà Kim Phi báo cáo tình hình với Quan Hạ Nhị, lúc đi ngang qua phòng y tế gần đó đã phát hiện vụ nổ nên nhanh chóng chạy tới đây.
Thấy Quan Hạ Nhi ở đây, lại thấy tình hình trong sân, Tiểu Ngọc bị dọa sợ hết hồn.
“Phu nhân, người không sao chứ?”
“Ta không sao, mũi tên lệnh vừa rồi là sao?” Quan Hạ Nhi hỏi.
“Ta đang định tới báo cáo với tẩu tẩu đây” Tiểu Ngọc nói: “Mấy tên thích khách vừa nấy trà trộn vào trong làng bị đội tuần tra phía Tây và Bắc làng bắt gặp nên quay ra đánh nhau nhưng phu nhân cứ yên tâm, đội tuần tra đã bao vây thích
khách, có thể bắt giữ được bọn họ nhanh thôi.”
“Thích khách?” Quan Hạ Nhi khế nhíu mày: “Nếu bắt được thì phải hỏi cho rõ là ai phái bọn họ tới!”
“Rõ!” Tiểu Ngọc gật đầu, sau đó hỏi: “Phu nhân, ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có người đứng ngoài tường rào ném hai quả lựu đạn vào đây.
Quan Hạ Nhi chỉ vào nhân viên hộ tống bị Thấm Nhi ném vào trong sân: “Chính là hẳn làm, cô dẫn về hỏi rõ tại sao lại phản bội.”
“Vâng!” Tiểu Ngọc ngoắc tay, ra hiệu cho hai thành viên đội Chung Minh tiến lên, trói tên nhân viên hộ tống đứng dậy.
Sau đó, cô ấy nhìn Quan Hạ Nhi: “Phu Nhân, để ta đưa người và điện hạ trở về, thích khách chưa bị bắt, ở đây không an toàn”
Phòng y tế chỉ là một gian phòng đơn giản, trong vụ nổ vừa rồi, tưởng rào phía nam đã bị sập một đoạn lớn, thật sự rất không an toàn.
Ban đầu, lúc Kim Phi thiết kế tứ hợp viện đã cân nhắc tới vấn đề an toàn, vách tường đều được làm dày thêm, xung quanh còn có cung nỏ hạng nặng và xe bản đá, ngoại trừ nhà kho phía sau núi, sân của Kim Phi chính là nơi an toàn nhất làng Tây Hà.
“Được!"
Từ sau khi thổ phỉ vào làng, tính cách của Quan Hạ Nhi đã thay đổi rất nhiều.
Lúc không có việc gì trong làng, cô vẫn luôn giữ dáng vẻ dịu dàng như trước đây, lúc có chuyện xảy ra, Quan Hạ Nhi lại hoàn toàn thay đổi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
Biết mình ở đây cũng không giúp được gì, ngược lại còn lãng phí thêm nhiều nhân lực bảo vệ mình, Quan Hạ Nhi gật đầu: “Dẫn Ngụy tiên sinh và Lão Đàm cùng đi.”
Ngoài việc khám bệnh ở phòng y tế ra, Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm còn tiến hành nghiên cứu phương pháp ghép hạt và cây ăn quả theo yêu cầu của Kim Phi.
Thành quả của kỹ thuật ghép hạt còn chưa được kiểm chứng, nhưng kỹ thuật ghép cây hai người nghiên cứu dưới sự chỉ dẫn của Kim Phi đã được phổ biến rộng rãi ở trong làng.
Hai người này cũng được coi là nhân tài mà Kim Phi trọng. dụng, Quan Hạ Nhi không dám để bọn họ ở lại phòng y tế.
Tiểu Ngọc dẫn đội tuần tra vây xung quanh Hạ Nhi và Cửu công chúa ở giữa, nhanh chóng trở lại tứ hợp viện.
Quan Hạ Nhi đang định bảo Cửu công chúa đi nghỉ ngơi, đột nhiên ngoài cửa lại có người quấy rầy: “Dừng lại!”
Cô nghiêng đầu nhìn qua, thấy một cô gái quơ tờ giấy trong tay hét với Tiểu Ngọc: “Tổ trưởng, xảy ra chuyện rồi!”
"“Cô ấy là trợ thủ của ta, để cô ấy vào đây!”
Tiểu Ngọc ra hiệu cho nhân viên hộ tống canh cửa cho cô gái vào: “Có chuyện gì mà hoảng hốt vậy?”
“Tổ trưởng, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Cô gái vô cùng hoảng sợ, đưa tờ giấy trong tay ra: “Đây là †in người nuôi bồ câu vừa nhận được, là tin từ Giang Nam...”
“Chuyện gì mà gấp vậy?” Tiểu Ngọc cau mày nhận lấy tờ giấy.
Một lát sau, vẻ mặt Tiểu Ngọc cũng dần trở nên nghiêm trọng, hai tay run lên bần bật.
“Tiểu Ngọc, sao vậy?” Quan Hạ Nhi hỏi. Cửu công chúa cũng cau mày nhìn qua.
Nếu không quen biết Tiểu Ngọc, sợ rằng cô ấy đã sai Châu Nhi cướp lấy tờ giấy rồi.
“Phu nhân, tiên sinh ngài ấy...” Tiểu Ngọc vừa nói vừa rơi nước mắt.
Cô ấy nhìn xung quanh, nghẹn ngào nói: “Phu nhân, điện hạ, chúng ta vào nhà rồi nói.”
Nội dung trong tờ giấy vô cùng quan trọng, trong sân lại có nhiều tai mắt, cô ấy không dám nói ở đây.
Quan Hạ Nhi nhận ra có điều gì đó không đúng, bèn kéo. Tiểu Ngọc vào thư phòng.
Cửu công chúa cũng dẫn Thấm Nhi và Châu Nhi đi theo.
“Không cần đâu, muội không tiện, vào nhà nghỉ ngơi đi, đừng làm ảnh hưởng tới đứa bé nữa!”
Quan Hạ Nhi xua tay, ra hiệu bảo Châu Nhi đưa Cửu công chúa vào nhà.
“Tỷ tỷ, vậy tỷ cũng cẩn thận một chút.”
Cửu công chúa thấy Quan Hạ Nhi đã quyết tâm, bèn dựa vào người Châu Nhi đi vào nhà.
Sau khi vụ nổ xảy ra, đội tuần tra trong làng nhanh chóng tới đây.
Tiếp đó là Tiểu Ngọc phụ trách tình báo. Cô ấy vốn định tới nhà Kim Phi báo cáo tình hình với Quan Hạ Nhị, lúc đi ngang qua phòng y tế gần đó đã phát hiện vụ nổ nên nhanh chóng chạy tới đây.
Thấy Quan Hạ Nhi ở đây, lại thấy tình hình trong sân, Tiểu Ngọc bị dọa sợ hết hồn.
“Phu nhân, người không sao chứ?”
“Ta không sao, mũi tên lệnh vừa rồi là sao?” Quan Hạ Nhi hỏi.
“Ta đang định tới báo cáo với tẩu tẩu đây” Tiểu Ngọc nói: “Mấy tên thích khách vừa nấy trà trộn vào trong làng bị đội tuần tra phía Tây và Bắc làng bắt gặp nên quay ra đánh nhau nhưng phu nhân cứ yên tâm, đội tuần tra đã bao vây thích
khách, có thể bắt giữ được bọn họ nhanh thôi.”
“Thích khách?” Quan Hạ Nhi khế nhíu mày: “Nếu bắt được thì phải hỏi cho rõ là ai phái bọn họ tới!”
“Rõ!” Tiểu Ngọc gật đầu, sau đó hỏi: “Phu nhân, ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có người đứng ngoài tường rào ném hai quả lựu đạn vào đây.
Quan Hạ Nhi chỉ vào nhân viên hộ tống bị Thấm Nhi ném vào trong sân: “Chính là hẳn làm, cô dẫn về hỏi rõ tại sao lại phản bội.”
“Vâng!” Tiểu Ngọc ngoắc tay, ra hiệu cho hai thành viên đội Chung Minh tiến lên, trói tên nhân viên hộ tống đứng dậy.
Sau đó, cô ấy nhìn Quan Hạ Nhi: “Phu Nhân, để ta đưa người và điện hạ trở về, thích khách chưa bị bắt, ở đây không an toàn”
Phòng y tế chỉ là một gian phòng đơn giản, trong vụ nổ vừa rồi, tưởng rào phía nam đã bị sập một đoạn lớn, thật sự rất không an toàn.
Ban đầu, lúc Kim Phi thiết kế tứ hợp viện đã cân nhắc tới vấn đề an toàn, vách tường đều được làm dày thêm, xung quanh còn có cung nỏ hạng nặng và xe bản đá, ngoại trừ nhà kho phía sau núi, sân của Kim Phi chính là nơi an toàn nhất làng Tây Hà.
“Được!"
Từ sau khi thổ phỉ vào làng, tính cách của Quan Hạ Nhi đã thay đổi rất nhiều.
Lúc không có việc gì trong làng, cô vẫn luôn giữ dáng vẻ dịu dàng như trước đây, lúc có chuyện xảy ra, Quan Hạ Nhi lại hoàn toàn thay đổi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
Biết mình ở đây cũng không giúp được gì, ngược lại còn lãng phí thêm nhiều nhân lực bảo vệ mình, Quan Hạ Nhi gật đầu: “Dẫn Ngụy tiên sinh và Lão Đàm cùng đi.”
Ngoài việc khám bệnh ở phòng y tế ra, Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm còn tiến hành nghiên cứu phương pháp ghép hạt và cây ăn quả theo yêu cầu của Kim Phi.
Thành quả của kỹ thuật ghép hạt còn chưa được kiểm chứng, nhưng kỹ thuật ghép cây hai người nghiên cứu dưới sự chỉ dẫn của Kim Phi đã được phổ biến rộng rãi ở trong làng.
Hai người này cũng được coi là nhân tài mà Kim Phi trọng. dụng, Quan Hạ Nhi không dám để bọn họ ở lại phòng y tế.
Tiểu Ngọc dẫn đội tuần tra vây xung quanh Hạ Nhi và Cửu công chúa ở giữa, nhanh chóng trở lại tứ hợp viện.
Quan Hạ Nhi đang định bảo Cửu công chúa đi nghỉ ngơi, đột nhiên ngoài cửa lại có người quấy rầy: “Dừng lại!”
Cô nghiêng đầu nhìn qua, thấy một cô gái quơ tờ giấy trong tay hét với Tiểu Ngọc: “Tổ trưởng, xảy ra chuyện rồi!”
"“Cô ấy là trợ thủ của ta, để cô ấy vào đây!”
Tiểu Ngọc ra hiệu cho nhân viên hộ tống canh cửa cho cô gái vào: “Có chuyện gì mà hoảng hốt vậy?”
“Tổ trưởng, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Cô gái vô cùng hoảng sợ, đưa tờ giấy trong tay ra: “Đây là †in người nuôi bồ câu vừa nhận được, là tin từ Giang Nam...”
“Chuyện gì mà gấp vậy?” Tiểu Ngọc cau mày nhận lấy tờ giấy.
Một lát sau, vẻ mặt Tiểu Ngọc cũng dần trở nên nghiêm trọng, hai tay run lên bần bật.
“Tiểu Ngọc, sao vậy?” Quan Hạ Nhi hỏi. Cửu công chúa cũng cau mày nhìn qua.
Nếu không quen biết Tiểu Ngọc, sợ rằng cô ấy đã sai Châu Nhi cướp lấy tờ giấy rồi.
“Phu nhân, tiên sinh ngài ấy...” Tiểu Ngọc vừa nói vừa rơi nước mắt.
Cô ấy nhìn xung quanh, nghẹn ngào nói: “Phu nhân, điện hạ, chúng ta vào nhà rồi nói.”
Nội dung trong tờ giấy vô cùng quan trọng, trong sân lại có nhiều tai mắt, cô ấy không dám nói ở đây.
Quan Hạ Nhi nhận ra có điều gì đó không đúng, bèn kéo. Tiểu Ngọc vào thư phòng.
Cửu công chúa cũng dẫn Thấm Nhi và Châu Nhi đi theo.