"Nó tên là bánh đường, ăn ngon không?" Kim Phi cười hỏi.
“Thật ngon, còn ngon hơn bánh quẩy tẩm đường nữa!"
Cửu công chúa gật đầu liên tục.
Bữa sáng sau này lại có thêm món cô ấy thích ăn.
“Tiên sinh, để ta thử xem”
Nhuận Nương xắn tay áo lên, cầm lấy khối bột từ tay Kim Phi.
Mấy người đang bận rộn thì Thiết Chùy lại đi tới.
"Tiên sinh, Tiểu Ngọc đại nhân và Tả xưởng trưởng tới, các cô ấy muốn gặp ngài."
"Hai cô ấy đúng là có lộc ăn, bình thường không tới, tới thì lại ngay lúc đương gia nấu đồ ăn"
Quan Hạ Nhi cười nói.
Tiểu Ngọc lớn lên với Kim Phi, trước đây thường đến nhà Kim Phi ăn ké, nhưng từ khi Cửu công chúa lên ngôi thì cô ấy rất ít khi đến.
Cho dù có lúc Quan Hạ Nhi cố gắng thuyết phục cô ấy ở lại, cô cũng từ chối mà đi, có ăn cũng sẽ không được tự nhiên.
Sau đó, Kim Phi và Cửu công chúa làm việc ở sân trước, Tiểu Ngọc lại cố gắng tránh đến sân sau.
Nghe thấy Tiểu Ngọc và Tả Phi Phi đến đây Quan Hạ Nhi lại có vẻ rất vui mừng.
Nhưng Kim Phi và Cửu công chúa liếc nhìn nhau, nụ cười trên mặt đều biến mất.
Sở dĩ Tiểu Ngọc không đến đây nữa là vì cô ấy thấy sau khi Cửu công chúa lên ngôi thì thân phận đã khác xưa.
Bây giờ giờ đến thẳng đây còn đi cùng Tả Phi Phi, thì chắc chắn là có chuyện quan trọng.
"Nhuận Nương, cô có thể tự mình làm được không?" Kim Phi nhìn Nhuận Nương hỏi.
“Được chứ," Nhuận Nương vội vàng gật đầu: “Tiên sinh có việc cứ đi trước.”
Học chiên bánh đường với Nhuận Nương mà nói cũng không có gì khó, vừa nhìn thôi là đã học được.
Kim Phi gật đầu, để cục bột lên thớt rồi ra khỏi bếp.
Cửu công chúa cũng nuốt miếng bánh trong miệng xuống, rồi ra ngoài theo Kim Phi.
Sau khi ra khỏi cửa nhà bếp, vẻ thản nhiên trên mặt Cửu công chúa đã biến mất, trở lại vẻ lạnh nhạt và uy nghiêm như thường ngày.
Sau khi hai người ngồi xuống chỗ của mình, Thiết Chùy đã dẫn Tiểu Ngọc và Tả Phi Phi đi vào.
Quan Hạ Nhi bưng một mâm bánh đường đi vào, vốn muốn mời Tiểu Ngọc với Tả Phi Phi ăn, nhưng khi nhìn thấy Tả Phi Phi mặc áo giáp tới thì bước chân của cô đã dừng lại.
Cho dù Quan Hạ Nhi không biết nhiều về việc triều chính, nhưng cô cũng có thể đoán được hai người này tìm Kim Phi và Cửu công chúa có chuyện, nên cô cầm đĩa bánh trở lại phòng bếp.
"Tiên sinh! Bệ hạ!"
Tả Phi Phi cúi chào Kim Phi và Cửu công chúa.
“Có chuyện gấp tìm chúng ta sao?” Kim Phi hỏi.
Tả Phi Phi không trả lời, mà quay người về phía sau nói: “Đưa thư xin chiến của chúng ta cho tiên sinh và bệ hạ xem một chút!”
Phó xưởng trưởng đi theo phía sau bước lên trước, ôm một cuộn vải bố trắng trong tay.
Hai nữ công nhân bước tới, mở tấm vải trắng ra, trên đó chỉ thấy những cái tên màu đỏ, bên dưới mỗi cái tên đều có một dấu tay đẫm máu.
Tấm vải trắng dài năm sáu thước trải từ phòng ăn ra ngoài sân.
Trên mặt vải dày đặc là những dấu tay và cái tên đẫm máu.
Vết máu tuy đã khô cạn nhưng sau khi trải ra hết vẫn tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc.
Tả Phi Phi đỡ cán đao quỳ một gối xuống, lên giọng hô to: "Tất cả công nhân ở núi Thiết Quán xin được tiếp viện cho thành Du Quan!"
"Tất cả công nhân ở núi Thiết Quán, xin được tiếp viện cho thành Du Quan!"
Phó xưởng trưởng đi cùng cô ấy và một số nữ công nhân cũng quỳ một gối xuống đất.
Cửu công chúa nghe được lời này, đã nheo mắt nhìn qua Tiểu Ngọc.
Kim Phi cũng hơi nhíu mày lại.
Tin tức ở thành Du Quan tối qua mới truyền tới, thế mà lúc này Tả Phi Phi đã xin lệnh tiếp viện còn đi với Tiểu Ngọc. Với chỉ số thông minh của Cửu công chúa và Kim Phi, bọn họ đã nhanh chóng đoán được ý định của Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc cúi đầu nhưng vẫn im lặng. Cô ấy biết Cửu công chúa nhất định sẽ đoán được cô ấy đang nghĩ gì, nhưng vì người anh ruột duy nhất của mình, cô ấy không thể không lo được.
Cho dù sau chuyện này có bị Cửu công chúa trừng phạt, thậm chí cách chức, cô ấy cũng nhận hết.
“Thật ngon, còn ngon hơn bánh quẩy tẩm đường nữa!"
Cửu công chúa gật đầu liên tục.
Bữa sáng sau này lại có thêm món cô ấy thích ăn.
“Tiên sinh, để ta thử xem”
Nhuận Nương xắn tay áo lên, cầm lấy khối bột từ tay Kim Phi.
Mấy người đang bận rộn thì Thiết Chùy lại đi tới.
"Tiên sinh, Tiểu Ngọc đại nhân và Tả xưởng trưởng tới, các cô ấy muốn gặp ngài."
"Hai cô ấy đúng là có lộc ăn, bình thường không tới, tới thì lại ngay lúc đương gia nấu đồ ăn"
Quan Hạ Nhi cười nói.
Tiểu Ngọc lớn lên với Kim Phi, trước đây thường đến nhà Kim Phi ăn ké, nhưng từ khi Cửu công chúa lên ngôi thì cô ấy rất ít khi đến.
Cho dù có lúc Quan Hạ Nhi cố gắng thuyết phục cô ấy ở lại, cô cũng từ chối mà đi, có ăn cũng sẽ không được tự nhiên.
Sau đó, Kim Phi và Cửu công chúa làm việc ở sân trước, Tiểu Ngọc lại cố gắng tránh đến sân sau.
Nghe thấy Tiểu Ngọc và Tả Phi Phi đến đây Quan Hạ Nhi lại có vẻ rất vui mừng.
Nhưng Kim Phi và Cửu công chúa liếc nhìn nhau, nụ cười trên mặt đều biến mất.
Sở dĩ Tiểu Ngọc không đến đây nữa là vì cô ấy thấy sau khi Cửu công chúa lên ngôi thì thân phận đã khác xưa.
Bây giờ giờ đến thẳng đây còn đi cùng Tả Phi Phi, thì chắc chắn là có chuyện quan trọng.
"Nhuận Nương, cô có thể tự mình làm được không?" Kim Phi nhìn Nhuận Nương hỏi.
“Được chứ," Nhuận Nương vội vàng gật đầu: “Tiên sinh có việc cứ đi trước.”
Học chiên bánh đường với Nhuận Nương mà nói cũng không có gì khó, vừa nhìn thôi là đã học được.
Kim Phi gật đầu, để cục bột lên thớt rồi ra khỏi bếp.
Cửu công chúa cũng nuốt miếng bánh trong miệng xuống, rồi ra ngoài theo Kim Phi.
Sau khi ra khỏi cửa nhà bếp, vẻ thản nhiên trên mặt Cửu công chúa đã biến mất, trở lại vẻ lạnh nhạt và uy nghiêm như thường ngày.
Sau khi hai người ngồi xuống chỗ của mình, Thiết Chùy đã dẫn Tiểu Ngọc và Tả Phi Phi đi vào.
Quan Hạ Nhi bưng một mâm bánh đường đi vào, vốn muốn mời Tiểu Ngọc với Tả Phi Phi ăn, nhưng khi nhìn thấy Tả Phi Phi mặc áo giáp tới thì bước chân của cô đã dừng lại.
Cho dù Quan Hạ Nhi không biết nhiều về việc triều chính, nhưng cô cũng có thể đoán được hai người này tìm Kim Phi và Cửu công chúa có chuyện, nên cô cầm đĩa bánh trở lại phòng bếp.
"Tiên sinh! Bệ hạ!"
Tả Phi Phi cúi chào Kim Phi và Cửu công chúa.
“Có chuyện gấp tìm chúng ta sao?” Kim Phi hỏi.
Tả Phi Phi không trả lời, mà quay người về phía sau nói: “Đưa thư xin chiến của chúng ta cho tiên sinh và bệ hạ xem một chút!”
Phó xưởng trưởng đi theo phía sau bước lên trước, ôm một cuộn vải bố trắng trong tay.
Hai nữ công nhân bước tới, mở tấm vải trắng ra, trên đó chỉ thấy những cái tên màu đỏ, bên dưới mỗi cái tên đều có một dấu tay đẫm máu.
Tấm vải trắng dài năm sáu thước trải từ phòng ăn ra ngoài sân.
Trên mặt vải dày đặc là những dấu tay và cái tên đẫm máu.
Vết máu tuy đã khô cạn nhưng sau khi trải ra hết vẫn tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc.
Tả Phi Phi đỡ cán đao quỳ một gối xuống, lên giọng hô to: "Tất cả công nhân ở núi Thiết Quán xin được tiếp viện cho thành Du Quan!"
"Tất cả công nhân ở núi Thiết Quán, xin được tiếp viện cho thành Du Quan!"
Phó xưởng trưởng đi cùng cô ấy và một số nữ công nhân cũng quỳ một gối xuống đất.
Cửu công chúa nghe được lời này, đã nheo mắt nhìn qua Tiểu Ngọc.
Kim Phi cũng hơi nhíu mày lại.
Tin tức ở thành Du Quan tối qua mới truyền tới, thế mà lúc này Tả Phi Phi đã xin lệnh tiếp viện còn đi với Tiểu Ngọc. Với chỉ số thông minh của Cửu công chúa và Kim Phi, bọn họ đã nhanh chóng đoán được ý định của Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc cúi đầu nhưng vẫn im lặng. Cô ấy biết Cửu công chúa nhất định sẽ đoán được cô ấy đang nghĩ gì, nhưng vì người anh ruột duy nhất của mình, cô ấy không thể không lo được.
Cho dù sau chuyện này có bị Cửu công chúa trừng phạt, thậm chí cách chức, cô ấy cũng nhận hết.