“Thất công chúa? Chính là vị công chúa mà được trời cho mùi thơm cơ thể đấy phải không?”
Cửu công chúa hỏi.
“Đúng vậy/' Liêu Nguyên trả lời: “Không chỉ riêng Thất công chúa, mà cả Lục vương tử cũng đi theo đến đây.”
“Xem ra bộ lạc Hắc Hổ nôn nóng thật đấy!” Thiết Thế Hâm vuốt râu cảm thán.
Liêu Nguyên không biết trước kia Cửu công chúa từng ra điều kiện với Nathan, nhưng Thiết Thế Hâm lại biết.
Ngoài yêu cầu bộ lạc Hắc Hổ hoàn toàn thần phục với Đại Khang ra, thì Cửu công chúa còn muốn thủ lĩnh của bộ lạc Hắc Hổ gả người con gái yêu quý nhất của mình cho Kim Phi, còn phải để cho đứa con trai mà mình thương yêu nhất đi đưa dâu.
Tuy lúc đó yêu cầu của Cửu công chúa chính là muốn đứa con thứ tư và thứ sáu của thủ lĩnh bộ lạc đều đưa dâu, bây giờ chỉ có người con thứ sáu đến đưa, nhưng điều kiện của Cửu công chúa vốn là quá cao, bây giờ bộ lạc Hắc Hổ đã đưa Thất công chúa và Lục vương tử đến đây, Cửu công chúa đã vô cùng bất ngờ rồi.
“Nếu không phải là bộ lạc Häc Hổ gặp phải tình cảnh nước sôi lửa bỏng, thì chắc hẳn họ sẽ không làm ra quyết định này đâu!” Kim Phi nhìn Cửu công chúa:
“Vũ Dương, nàng định khi nào gặp Nathan?”
Cửu công chúa vừa định đáp lại, thì đột nhiên nghe được một hồi ồn ào huyên náo từ ngoài truyền đến.
Sau đó Châu Nhi và Tân Minh mang theo vài cấm vệ đi vào, Châu Nhi còn cho. đóng tất cả các cửa sổ trong Ngự Thư Phòng lại.
Đây là những việc mà chỉ khi gặp kẻ địch tập kích mới có thể thấy.
Nhưng mà làng Tây Hà là đại bản doanh của Kim Phi, kẻ nào có thể yên lặng lẻn vào đánh lén đến tận đây?
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Kim Phi là có mật thám bị phát hiện, cho nên đây là hành động giãy dụa cuối cùng của chúng, đó là kéo theo một lãnh đạo cấp cao. chết cùng.
“Chẳng nhẽ là phát hiện có mật thám sao?” Tiểu Ngọc lo lắng nhìn Tân Minh.
Hiển nhiên cô ấy cũng nghĩ giống như Kim Phi, mà việc tìm ra mật thám là một trong những nội dung công việc của cô ấy, nếu cô thật sự để cho mật thám tới gần Ngự Thư Phòng mới bị phát hiện, thì cho dù mật thám không gây thương tổn tới bất kỳ ai, thì vẫn là Tiểu Ngọc thất trách.
Nhưng mà vừa rồi Châu Nhi và Tân Minh vẫn luôn canh gác ở bên ngoài, nghe thấy ngoài cửa có tiếng ồn ào thì lập tức chạy vào bảo vệ Cửu công chúa, họ cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
'Tân Minh nghiêng đầu lắng nghe một lúc, xác nhận trường hợp bên ngoài đã bị áp chế, anh ta mới nói với Châu Nhi: “Ngươi bảo vệ bệ hạ, ta đi ra ngoài xem xét!”
“Được!” Châu Nhi gật đầu, cô ấy kéo Kim Phi đến gần Cửu công chúa, rồi mới đứng ở trước mặt hai người họ.
Tân Minh cẩn thận mở cửa phòng rồi đi ra, một chát sau anh ta đã quay trở lại.
“Không phải mật thám, là đoàn sứ giả của bộ lạc Hắc Hổ.”
Tần Minh nói: “Bọn họ vừa rồi kêu gào đòi gặp bệ hạ và tiên sinh, bị bọn ta ngăn cản, bọn họ nóng ruột, đòi xông vào trong, hiện tại đã bị bắt '
Tiểu Ngọc nghe Tần Minh nói thế thì trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô ấy vẫn hơi bực mình sứ giả Cao Nguyên.
Cô ấy cười mỉa mai: “Chúng còn muốn xông vào Ngự Thư Phòng ư, chẳng lẽ là muốn chết sao?”
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hô to: “Kim tiên sinh! Kim tiên sinh! Xin ngài hãy cho ta gặp mặt đi! Ta...”
Còn chưa hết câu đã bị ngắt lời, hẳn là kẻ đó đã bị bưng kín miệng.
Tình cảnh này khiến Kim Phi không khỏi nhớ tới một bộ phim phóng sự mà đời trước y từng xem.
Cửu công chúa hỏi.
“Đúng vậy/' Liêu Nguyên trả lời: “Không chỉ riêng Thất công chúa, mà cả Lục vương tử cũng đi theo đến đây.”
“Xem ra bộ lạc Hắc Hổ nôn nóng thật đấy!” Thiết Thế Hâm vuốt râu cảm thán.
Liêu Nguyên không biết trước kia Cửu công chúa từng ra điều kiện với Nathan, nhưng Thiết Thế Hâm lại biết.
Ngoài yêu cầu bộ lạc Hắc Hổ hoàn toàn thần phục với Đại Khang ra, thì Cửu công chúa còn muốn thủ lĩnh của bộ lạc Hắc Hổ gả người con gái yêu quý nhất của mình cho Kim Phi, còn phải để cho đứa con trai mà mình thương yêu nhất đi đưa dâu.
Tuy lúc đó yêu cầu của Cửu công chúa chính là muốn đứa con thứ tư và thứ sáu của thủ lĩnh bộ lạc đều đưa dâu, bây giờ chỉ có người con thứ sáu đến đưa, nhưng điều kiện của Cửu công chúa vốn là quá cao, bây giờ bộ lạc Hắc Hổ đã đưa Thất công chúa và Lục vương tử đến đây, Cửu công chúa đã vô cùng bất ngờ rồi.
“Nếu không phải là bộ lạc Häc Hổ gặp phải tình cảnh nước sôi lửa bỏng, thì chắc hẳn họ sẽ không làm ra quyết định này đâu!” Kim Phi nhìn Cửu công chúa:
“Vũ Dương, nàng định khi nào gặp Nathan?”
Cửu công chúa vừa định đáp lại, thì đột nhiên nghe được một hồi ồn ào huyên náo từ ngoài truyền đến.
Sau đó Châu Nhi và Tân Minh mang theo vài cấm vệ đi vào, Châu Nhi còn cho. đóng tất cả các cửa sổ trong Ngự Thư Phòng lại.
Đây là những việc mà chỉ khi gặp kẻ địch tập kích mới có thể thấy.
Nhưng mà làng Tây Hà là đại bản doanh của Kim Phi, kẻ nào có thể yên lặng lẻn vào đánh lén đến tận đây?
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Kim Phi là có mật thám bị phát hiện, cho nên đây là hành động giãy dụa cuối cùng của chúng, đó là kéo theo một lãnh đạo cấp cao. chết cùng.
“Chẳng nhẽ là phát hiện có mật thám sao?” Tiểu Ngọc lo lắng nhìn Tân Minh.
Hiển nhiên cô ấy cũng nghĩ giống như Kim Phi, mà việc tìm ra mật thám là một trong những nội dung công việc của cô ấy, nếu cô thật sự để cho mật thám tới gần Ngự Thư Phòng mới bị phát hiện, thì cho dù mật thám không gây thương tổn tới bất kỳ ai, thì vẫn là Tiểu Ngọc thất trách.
Nhưng mà vừa rồi Châu Nhi và Tân Minh vẫn luôn canh gác ở bên ngoài, nghe thấy ngoài cửa có tiếng ồn ào thì lập tức chạy vào bảo vệ Cửu công chúa, họ cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
'Tân Minh nghiêng đầu lắng nghe một lúc, xác nhận trường hợp bên ngoài đã bị áp chế, anh ta mới nói với Châu Nhi: “Ngươi bảo vệ bệ hạ, ta đi ra ngoài xem xét!”
“Được!” Châu Nhi gật đầu, cô ấy kéo Kim Phi đến gần Cửu công chúa, rồi mới đứng ở trước mặt hai người họ.
Tân Minh cẩn thận mở cửa phòng rồi đi ra, một chát sau anh ta đã quay trở lại.
“Không phải mật thám, là đoàn sứ giả của bộ lạc Hắc Hổ.”
Tần Minh nói: “Bọn họ vừa rồi kêu gào đòi gặp bệ hạ và tiên sinh, bị bọn ta ngăn cản, bọn họ nóng ruột, đòi xông vào trong, hiện tại đã bị bắt '
Tiểu Ngọc nghe Tần Minh nói thế thì trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô ấy vẫn hơi bực mình sứ giả Cao Nguyên.
Cô ấy cười mỉa mai: “Chúng còn muốn xông vào Ngự Thư Phòng ư, chẳng lẽ là muốn chết sao?”
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hô to: “Kim tiên sinh! Kim tiên sinh! Xin ngài hãy cho ta gặp mặt đi! Ta...”
Còn chưa hết câu đã bị ngắt lời, hẳn là kẻ đó đã bị bưng kín miệng.
Tình cảnh này khiến Kim Phi không khỏi nhớ tới một bộ phim phóng sự mà đời trước y từng xem.