Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Từ đại nhân, những người tị nạn được giải cứu khỏi trại Ngưu Gia chắc chắn có thể đến vào tối hoặc đêm nay. Ông nên chuẩn bị cho việc tái định cư của họ!"

Kim Phi nói: "Bọn họ từ sào huyệt thổ phỉ đi ra, trong đó có thể còn có thổ phỉ ẩn náu. Ông hãy sắp xếp người để đảm bảo trật tự trị an của khu định cư, ông rõ chưa?"

“Đã rõ”, Từ Cương gật đầu: “Đại nhân yên tâm, ta đã sắp xếp xong rồi. Nếu có người gây chuyện thì trước tiên sẽ bắt hết những kẻ xung quanh lại, sau đó mới phán xét đúng sail”

"Như vậy thì được" Kim Phi gật đầu.

Nhóm người tị nạn ở trại Ngưu Gia này khác với những người tị nạn bình thường, nhiều người trong số đó đã bị bọn thổ phỉ ép đi cướp của người khác, một số thậm chí còn từng giết người.

Đối với những người này, Kim Phi vốn định đưa bọn họ ra xét xử, nhưng người tị nạn quá nhiều, đám người từng trộm cướp trong đó cũng quá nhiều. Nếu đưa tất cả bọn họ ra xét xử thì cần rất nhiều nhân lực, Đông Hải hiện tại không thể đáp ứng. Hơn nữa một khi mở phiên toà xét xử lớn như vậy cũng rất dễ xảy ra bạo loạn.

Nghĩ đi nghĩ lại, Kim Phi quyết định tạm thời giả vờ như không biết gì, duy trì tình hình chung ổn định, việc còn lại có thể đợi sau.

Tuy nhiên, nếu những người tị nạn sau khi đến Đông Hải vẫn gây rối, Kim Phi sẽ không bao giờ nhẹ tay với họ.

Bên cạnh trục đường chính phía Tây, Từ Cương đã cho người xếp một dãy bàn đợi sẵn ở ven đường.

Trên bàn có bút, giấy và phiếu đăng ký, bên dưới có vài chiếc giỏ tre, mỗi chiếc có một tấm biển sắt nhỏ khác nhau.

Đến buổi tối, cuối cùng họ cũng nhìn thấy người từ phía Tây tới.

Bắc ống nhòm nhìn sang, người đi đầu mặc đồng phục của đội an ninh xưởng cá muối, trên tay cầm một lá cờ cỡ vừa có thêu biểu tượng của đội an ninh xưởng cá muối.

Phía sau đội an ninh có một nhóm người tị nạn ăn mặc rách rưới, bước đi khập khiểng, nhiều người phải chống nạng.

"Những người tị nạn được giải cứu từ trại Ngưu Gia đang đến, mọi người hãy. chuẩn bị sẵn sàng!"

Nhân viên đăng ký phía sau quầy đứng thẳng người và kiểm tra bút, giấy, nghiên mực.

Trước mặt đội tị nạn, thành viên đội an ninh cầm cờ cũng nhìn thấy nhân viên đăng ký, lớn tiếng nhắc nhở: “Lát nữa sẽ có người đăng ký và cấp thẻ chứng minh thân phận cho mọi người... Thẻ chứng minh thân phận là thẻ ngà, là vật rất quan trọng. Mọi người có thể mang theo nó đến lều cháo để nhận cháo, đi xin việc, sắp xếp nơi ở đều cần dùng tới, mọi người không được làm mất!"

"Tuấn ca, họ thực sự sẽ sắp xếp chỗ ở cho bọn ta sao?" một người tị nạn đi theo phía sau hỏi.

Những người tị nạn khác cũng háo hức nhìn người của đội an ninh đang đi đầu.

Trong thời kỳ hỗn loạn, mạng sống của con người luôn bị đe dọa, nhiều người đã hoàn toàn đánh mất bản thân chỉ để tồn tại.

Mặc dù con người của thời đại này rất đơn giản, nhưng những người tị nạn đã chứng kiến quá nhiều sự lừa dối và cướp bóc trên đường đi cũng như quá nhiều bi kịch của đồng loại, điều đó khiến họ không còn dám dễ dàng tin tưởng người khác nữa.

Ngay cả khi đối phương là người đã giải cứu họ khỏi bọn thổ phỉ.

Sở dĩ bọn họ đi theo đối phương là vì đội an ninh quá mạnh và đã áp đảo. trong trận chiến với bọn thổ phỉ, điều đó khiến họ không dám chống cự. Mặt khác, họ không còn nơi nào khác để đi ngoài việc đi theo các thành viên đội an ninh.

Tuy nhiên, đại đa số người tị nạn vẫn hơi cảnh giác với các thành viên đội an ninh, sợ rằng họ sẽ bị bán đi.

"Đội an ninh xưởng cá muối của chúng tôi nói lời giữ lời. Đã hứa sẽ sắp xếp chỗ ăn chỗ ở cho mọi người thì chắc chắn sẽ làm được!"

Thành viên đội an ninh đi đầu nói: “Không phải mọi người đều được phát cháo sau khi ra khỏi trại Ngưu Gia sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK